Trong chuyện này trừ Lê Bạch ra, đám người Tề Nhạc Minh đều thở phào nhẹ nhõm, xem như đạt cục diện cả nhà đều vui.
Mà Giang Nguyên là trung tâm của chuyện này thật ra lại là người cuối cùng biết tin, hơn nữa người báo tin cho hắn thật sự khiến người ta bất ngờ.
Lúc đó hắn còn đang nhàn nhã nằm trên ghế salon, vừa uống nước hoa quả vừa xem Tom và.Jerry, đột nhiên điện thoại di động đổ chuông. Hắn đang xem ¡ tiếng chuông ầm ï, không kiên nhẫn giơ tay chụp lấy di động.
Vốn tưởng rằng là Dương Vân Dương hoặc Phan Hiểu Hiểu, nhưng cái tên hiển thị lại là Tuyên Tử Nguyệt.
Hơi sửng sốt, Giang Nguyên lại cười, biết chắc là Tuyên Tử Nguyệt nghe tin ban đặc vụ cục bảo an giữ mình nên mới liên hệ, trong lòng hơi cảm động, nhẹ nhàng nghe điện.
– Cái người này, xảy ra chuyện cũng không biết gọi điện cho em…
Tuyên Tử Nguyệt hừ trong điện thoại:
– Anh đúng là kẻ chuyện gây chuyện, chạy tới đây là có chuyện tới đó.
Giang Nguyên cười ha hả nói:
– Thật sự không phải anh đi gây chuyện. Chẳng qua anh cũng không có biện pháp, chẳng may gặp phải thôi..
– Vậy những người khác sau không gặp mà anh lại gặp chứ…
Tuyên Tử Nguyệt hầm hừ nói:
– Hoàn hảo là Dương Vân Dương cũng ra sức, nếu không lần này thật sự anh gặp phiền toái lớn rồi…
– Ồ? Không sao rồi à?
Giang Nguyên nghi hoặc hỏi.
– Đúng… Em cũng vừa nhận được tin tức của anh, chẳng qua lại biết hai nhà Thang, Lê đều đã thu tay rồi… Nếu bọn họ thu tay rồi, như vậy tất nhiên anh không sao rồi…
Tuyên Tử Nguyệt vẫn hừ hừ:
Tuyên Tử Nguyệt vẫn hừ hừ:
– Chẳng qua chẳng biết anh va chạm với Tê Nhạc Minh thế nào nữa? Nhà họ Tê sao lại ra sức giúp anh trong việc này nhỉ?
– Hả? Tề Nhạc Minh á?
Giang Nguyên trừng mắt, sau một lúc lâu mới trầm giọng nói:
– Có chuyện nhà họ Tề giúp anh sao?
Nghe thấy giọng Giang Nguyên ở đầu dây bên kia rõ ràng cũng ngạc nhiên, giọng Tuyên Tử Nguyệt cũng lộ vẻ nghỉ hoặc:
– Đúng… Nếu không phải phía nhà họ Tề ra tay, anh lại không nói cho phía tôi biết… Lần này anh gặp phiền phức không nhỏ đâu…
– Ồ…
Giang Nguyên lên tiếng xong, hai người thoáng chốc yên lặng. Bởi hai người đều đang ngạc nhiên nghi hoặc, không hiểu vì sao nhà họ Tề lại nhúng tay vào.
Hai người nghỉ hoặc một hồi, sau đó dân dần lân ra một tia đầu mối. Tuyên Tử Nguyệt từ tốn nói:
~ Cho dù thế nào, nếu có chuyện gì lập tức liên lạc với tôi! Còn nữa… Tự mình phải cẩn thận vào!
~ Ừ… Anh biết rồi!
Giang Nguyên khẽ gật đầu, bình tĩnh nói.
Người đến cục bảo an đón Giang Nguyên chính là thư ký và lái xa của Dương Vân Dương. Giang Nguyên đi ra khỏi tòa nhà nhỏ của ban đặc vụ thuộc cục bảo an, thư ký của Dương Vân Dương là Hồ Dương đã chờ sẵn bên cạnh xe.
– Thầy thuốc Giang… Vốn chủ nhiệm muốn tự đến đón anh nhưng hôm nay ông ấy lại có việc, cho nên bảo tôi tới thay…
Hồ Dương cung kính mở xe cho Giang Nguyên, vừa nói lời xin lỗi.
Nghe thấy những lời này, trong lòng Giang Nguyên cảm thấy ấm áp. Cho dù bởi vì sao Dương Vân Dương lại đối xử với mình tốt như vậy, nhưng có thể làm được. những điều này cho mình đã là rất không dễ dàng rồi. Mặc kệ Hồ Dương nói thật hay giả, Giang Nguyên mỉm cười đáp:
~ Trưởng ban khách sáo rồi…
Ăn cơm tối, Dương Vân Dương vẫn chưa về. Mà Giang Nguyên lại nhận được điện thoại của Phan Hiểu Hiểu. Giang Nguyên không báo tin hai ngày nay mình bị cục bảo an mang đi cho Phan Hiểu Hiểu biết, mỗi lần cô gọi đến Giang Nguyên cũng không nhắc tới việc này.
Chẳng qua lần này hiển nhiên Giang Nguyên cũng không giấu diếm nữa, cười nói:. ngôn tình hoàn
– Hiểu Hiểu, đừng lo lắng. Lần này sếp Dương đã giúp anh giải quyết chuyện rồi… Trương Nghĩa Quân đã bị cấm túc ở nhà, chắc nửa năm nữa cũng không được ra đâu!
– Cái gì? Chủ nhiệm Dương đã giải quyết giúp anh rồi? Trương Nghĩa Quân còn bị cấm túc sao? Sao có thể thế chứ?
Nghe thấy những lời này, theo tiềm thức, Phan Hiểu Hiểu không tin nổi. Giang Nguyên đánh Trương Nghĩa Quân, kết quả Trương Nghĩa Quân lại còn bị cấm túc à?