Nghe thấy lão Cố nói vậy, sắc mặt phó tỉnh trưởng Dương cứng đờ ra, nhưng vẫn miễn cưỡng cười khan hai tiếng, gật đầu nói:
– Đương nhiên, đương nhiên…
Dứt lời, phó tỉnh trưởng Dương vội vàng chuyển chủ đề:
– Đồng chí Cố nếu tới chấp hành nhiệm vụ, không biết có cần chúng tôi hỗ trợ gì không?
– Không cần, không cần… Đã sắp xong rồi… Lần này là nhiệm vụ bí mật…
Lão Cố cười cười nói.
– Ồ… Nếu vậy thì chúng tôi sẽ không quấy rầy việc chấp hành nhiệm vụ bí mật đó nữa. Chào mừng đồng chí Cố tới Vân Giang làm khách…
Dương Nhị Lao miễn cưỡng khách sáo hai câu liền xoay người rời đi. Ông cũng chẳng muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa. Phải biết rằng bị thằng ranh chưa ráo máu đầu kia làm nhục, tốt hơn là dứt khoát một chút. Mặc dù như vậy cũng mất thể diện nhưng vẫn còn tốt hơn là ở đây tức tới hộc máu.
Ông lập tức thầm hận trong lòng. Thằng nhãi con mình cũng không ra gì, làm sao làm việc gì cũng đụng phải tấm thép, không biết trên đầu có mắt không nữa.
Dương Nhị Lao vừa xoay người rời đi luôn. Nhìn tỉnh đi, đám cám bộ dù thầm kinh ngạc nhưng tất nhiên lúc này cũng vội vàng nhăm mắt thuận theo sát Dương Nhị Lao, không dám lộ chút vẻ mặt quái dị nào. Về phần vị cục trưởng Trương kia thấy lãnh đạo không có chỉ thị gì, tất nhiên làm gì không rõ, vội vung tay với đám cảnh sát, nói:
†rưởng như mãi tít trên cao lại đành xám xị
– Mau Mau… Đỡ đi… Đỡ đi.
Trong nháy mắt, đám người liền chuồn sạch. Ngay cả Dương Thiếu Cát cà Lý Cường, dù trong lòng uất ức nhưng cũng sớm được đám thư ký Trương đến đỡ, xám xịt rời đi. Chẳng qua trước khi đi, Dương đại thiếu gia còn không nhịn được, quay đầu nhìn Giang Nguyên oán độc, thầm nghĩ:
~ Mày chờ cho ông, việc này không yên đâu…
Nhìn vẻ mặt oán độc của Dương đại thiếu gia, Giang Nguyên cười rất vui vẻ. Mà lão Cố nhìn thấy đột nhiên sân trống rỗng, rốt cục không nhịn nổi nữa, nhìn Giang
Nguyên kỳ quái:
– Thằng ranh kia trừng mắt nhìn cậu, sau cậu lại cười vui vẻ thế?
Giang Nguyên cười cười nói: – Bởi vì tôi rất vui vẻ…
~ Tại sao lại vui vẻ như vậy?
Lão Cố suy nghĩ một chút, cảm thấy với chuyện hôm nay, Giang Nguyên không có khả năng lại vui lâu thế.
– Lão Cố… Ông biết tên kia bị liệt dương không! Giang Nguyên cười hắc hắc.
– Ấy… Cậu nói là gã bị thận hư…
Lão Cố kinh ngạc liếc Giang Nguyên một cái.
– Tôi làm đấy…
~ Cái gì? Cậu làm?
Lão Cố kinh nghỉ nhìn Giang Nguyên, trên mặt tràn đầy vẻ cổ quái.
Giang Nguyên vội vàng giải thích:
– Là tôi đánh…
– Cậu đánh? Không giống… Nếu thật sự do cậu đánh khiến gã bị liệt dương… Dương Nhị Lao kia làm sao chỉ ầmĩ với cậu vài câu được? Cũng không giống…
Lão Cố lắc đầu quầy quậy nói.
Giang Nguyên sờ sờ cằm, tiếp tục cười hắc hắc nói:
– Bọn họ không biết là do tôi đánh…
– Không biết?
Lão Cố trừng mắt lớn.
– Đúng… Nhiều nhất cũng chỉ tưởng là tôi đánh thằng ranh đó khiến gã sợ hãi, gây vấn đề tâm lý mà thôi…
Giang Nguyên cười nói: – Thật ra… Là do tôi cố ý… Hơn nữa bọn họ còn
không biết, nếu như tôi không chữa cho gã thì gã không bao giờ khỏi được!
– Hả…
Lão Cố ngây ra nhìn Giang Nguyên, không nhịn được lui về phía sau vài bước. Thầy thuốc Giang này quả là đáng sợ quá, may mà mình không phải kẻ địch của hắn.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của lão Cố, Giang Nguyên hơi tự đắc, cười nói:
– Cho nên tôi rất vui vẻ. Gã càng nhìn tôi như vậy tôi lại càng vui vẻ… Tôi nghĩ tới lúc cuối cùng gã nghĩ thông việc này, vẻ mặt sẽ thế nào? Trong lòng tôi không nhịn được, chỉ muốn cười…
Nói tới đây, Giang Nguyên nhìn về phía lão Cố, sau đó cười nói:
– Ông nói nếu ông rơi vào tình huống đó, hiện giờ ông thấy gã nhìn ông, ông có thấy buồn cười hay không?
~Ừ… Tôi hiểu rồi!
Lão Cố gật đầu đầy nghiêm túc.