– Chuyện này… Chuyện này sao được chứ? Nhảy dù đều là lính dù chính thức. Bọn họ cũng đã được huấn luyện. Cậu… Cậu không có khả năng!
Vị thượng úy vẫn tương đối nghiêm túc này giờ rốt cục lộ vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười.
Giang Nguyên gật mạnh đầu, nói:
– Tôi đã từng được huấn luyện đã từng có kinh nghiệm nhảy dù… Không có vấn đề gì!
– ẤY…
Nhìn Giang Nguyên có vẻ không nói chơi, rốt cục Vương Cường nghiêm túc lại, nhìn Giang Nguyên có vẻ không tin tưởng lắm, sau đó lại lắc đầu.
– Chuyện này không thể thực hiện được. Cho dù cậu đã có kinh nghiệm nhảy dù nhưng lần này là nhảy từ trên cao năm sáu nghìn mét xuống, không giống nhảy dù bình thường… Ở độ cao như vậy, cho dù là lính dù ưu tú nhất cũng có nguy hiểm rất lớn!
Nhìn thấy vị thượng úy Vương Cường này lại lắc đầu, Giang Nguyên cắn răng, sau đó nói:
– Anh chờ tôi một chút! – Hả?!
Vương Cường ngẩn ra nhìn Giang Nguyên rút di động ra, không biết hắn muốn làm gì.
Chẳng qua Giang Nguyên cầm di động gọi hồi lâu lại vân chưa gọi được.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Giang Nguyên, thượng úy Vương Cường bên cạnh mới cười, nói:
– Nơi này đã tới gần khu địa chấn, bị địa từ quấy nhiễu chưa tan, có ảnh hưởng nhất định, hơn nữa dùng di động thông thường rất khó kết nối!
Dứt lời, gã liền đưa tay ra chỉ, nói:
– Nếu cậu muốn gọi điện thì đến phòng thông tin của chúng tôi đi…
Trong phòng thông tin, cuối cùng Giang Nguyên cũng gọi được Dương Vân Dương.
– Cái gì? Cậu muốn tham gia nhảy dù?
Dương Vân Dương đầu bên kia kinh ngạc kêu lên.
– Đúng… Tôi muốn nhảy dù tới huyện Lỗ Sơn. Bọn họ chỉ khoảng một giờ nữa sẽ bắt đầu rồi. Tôi có kinh nghiệm nhảy dù, còn từng được huấn luyện, nhất định phải đi!
Giang Nguyên trầm giọng nói vào điện thoại.
Dương Vân Dương đầu bên kia cũng bị Giang Nguyên nói một hồi mới đáp lời:
– Chuyện này rất nguy hiểm. Cậu… Thật sự có kinh nghiệm nhảy dù chứ?
– Có… Tôi đã nhảy dù mấy lần. Lần này dù độ cao hơi lớn nhưng không vấn đề gì!
Giang Nguyên trầm giọng đáp:
~ Trưởng ban, nhờ ông nói với Dương lão nhất định phải giúp tôi!
Nghe thấy Giang Nguyên nói những lời kiên quyết như vậy, Dương Vân Dương lại trầm mặc.
Vị thượng úy Vương Cường ở một bên nhìn Giang Nguyên đầy quái dị. Thật sự gã không biết vị này đang gọi điện cho ai, nhưng từ vẻ tràn đầy tự tin của vị thầy thuốc Giang này, đối phương nhất định có thể giúp hắn, trong lòng cũng hơi chấn động. Vị này có thể lên được chuyên cơ của Vu tổng, nhưng lại đi tìm một vị trưởng ban Dương với Dương lão nào đó…chả lẽ là vị Dương lão kia?
Nghĩ tới đây, vẻ mặt thượng úy Vương Cường nhìn Giang Nguyên bắt đầu nghiêm túc hẳn lên, hơn nữa cũng lộ vẻ kính nể. Nếu quả thật như vậy thì vị thầy thuốc Giang này thật sự lợi hại, cũng dám dùng giọng điệu gần như yêu cầu này nhờ vị kia hỗ trợ… Quá hoành tráng rồi…
– Được rồi, tôi sẽ nói với cha tôi. Nhưng ông ấy có đồng ý hay không thì tôi không chắc nhé!
Dương Vân Dương đã biết Giang Nguyên lâu như vậy, hiển nhiên biết hắn là người nói được làm được, lập tức bất đắc dĩ đáp.
– Tốt, trưởng ban, tôi chờ tin của ông…
Giang Nguyên ngắt điện thoại, sau đó đứng một bên chờ luôn.
– Chuyện này… Thầy thuốc Giang, mời ngài ngồi…
Vương Cường bên cạnh thấy Giang Nguyên đứng đó chờ, vội vàng đưa một cái ghế đến. Nếu vị này tìm vị Dương lão kia thật thì chỉ ợ không thể có tin phản hồi ngay trong chốc lát.
– Không sao đâu, cám ơn…
Giang Nguyên cám ơn vị thượng úy Vương Cường này xong liền ngồi xuống. Hắn cũng hiểu rõ, cho dù là Dương lão đồng ý, liên lạc với bên này cũng còn mất một khoảng thời gian. Dù sao thì Dương lão cũng không thể chủ quản phương diện này.
Vương Cường một bên lại không nhàn rỗi, vội vàng bưng chén nước cho Giang Nguyên. Vốn gã tưởng vị †hầy thuốc Giang này chỉ nói cho vui, hiện tại mới biết thật sự vị thây thuốc Giang này đúng là có khả năng tham gia nhảy dù rồi. Cho nên nghĩ một lúc, cuối cùng gã vẫn quyết định cẩn thận nhắc nhở:
– Thầy thuốc Giang, thật sự ngài có kinh nghiệm nhảy dù à? Lúc này nhảy dù cũng không phải đùa đâu. Năm sáu nghìn mét, thật sự rất nguy hiểm đấy!
~ Cám ơn… Tôi biết. Nhưng bên kia có người rất quan trọng với tôi, phải đi qua…
Giang Nguyên gật mạnh đầu, sau đó nhìn về phía Vương Cường, cảm tạ:
– Cám ơn anh đã nhắc nhở. Chắc cũng không có vấn đề gì đâu. Lần này tôi nhất định phải đi!
– Tốt rồi. Hy vọng ngài có thể được phê chuẩn! Nhìn vẻ mặt kiên nghị của Giang Nguyên, trên mặt thượng úy Vương Cường cũng lộ vài phần kính nể, gật mạnh đầu, trâm giọng nói.