– Làm sao đây… Cứu đi… Dùng toàn lực cứu đi…
Nhìn đứa trẻ khiến người ta đau lòng giống Tiểu Bảo, trái tim Giang Nguyên lại thít chặt lại. Tiểu Bảo đã không còn người nhà, hắn không thể nhìn bi kịch như vậy lại xảy ra nữa, ít nhất thì cũng phải cứu được một mạng của người này.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Giang Nguyên chậm rãi cúi người xuống lần nữa, dù thế nào đi nữa, hắn sẽ gắng hết sức, còn xem cả mệnh của anh ta thế nào…
– Bị ống thép đâm bị thương…
Giang Nguyên tiến sát lại, cẩn thận quan sát vết thương, cau mày. Mặc dù vào mùa đồng như thế này nhưng vết thương trước mặt rõ ràng đã bị nhiễm trùng, hơn nữa trong vết thương ngoài một số rỉ sắt, bụi xi măng ra, Giang Nguyên thậm chí còn nhìn thấy xương màu xám trắng ở bên trong…
– Chẳng lẽ xương cũng có vấn đề sao…
Nhìn dáng vẻ vết thương này, Giang Nguyên nghĩ khả năng này là rất lớn. Hắn lập tức vội lấy một cái nhíp trong ống tiêu độc ra, lại lấy thêm một cái đèn pin nhỏ, luồn nhíp vào, vạch vết thương ra xem.
Giang Nguyên vừa nhìn, sắc mặt liền trầm xuống mấy phần.
Nhìn sắc mặt Giang Nguyên trong nháy mắt liền trở nên âm trầm, người đàn ông trung niên ở bên cạnh trong lòng cũng căng thẳng theo, cả kinh hỏi:
– Thầy thuốc Giang… Thế nào ạ?
Giang Nguyên cau mày trầm ngâm một lúc lâu, cắn răng, sau đó nói:
– Vết thương của anh ta đã bị nhiễm trùng, hơn nữa xương chân bên trong cũng vỡ vụn rồi, muốn cứu anh ta thì chỉ có cưa đi thì may ra có hy vọng!
– Cưa?
Giang Nguyên vừa nói xong, không chỉ người trung niên cả kinh mà thầy thuốc Đào vừa treo bình nước cho bệnh nhân cũng kinh hãi kêu lên một tiếng.
Cưa không phải phẫu thuật gì nhỏ, đặc biệt là cưa chân. Phẫu thuật như vậy trước đây chỉ có bệnh viện trong huyện mới làm được, với điều kiện như ở xã Tề La này thì dù hồi trước điều kiện Viện y tế còn hoàn chỉnh cũng chưa từng làm, điều kiện bây giờ thế này có làm được không?
Hơn nữa bây giờ bản thân người này đã mất rất nhiều máu, ở đây không có máu truyền, phẫu thuật lớn như vậy làm bằng cách nào đây? Hơn nữa làm sao chịu được?
Nhìn dáng vẻ chần chừ của người trung niên nọ, Giang Nguyên trầm giọng nói:
– Không cưa chân thì anh ta chết chắc rồi, nếu cưa chân… thì còn 50% hy vọng…
– 50%…
Người trung niên có chút thất thần, y cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt bàn tay của cháu mình bèn cắn răng gật đầu nói:
– Được, cưa chân…
Thấy người trung niên gật đầu, Giang Nguyên liền lập tức nói với thầy thuốc Đào:
– Chuẩn bị bình vô khuẩn năm trăm, cả dụng cụ lấy máu nữa. Trong hòm cấp cứu của tôi còn có sodium citrate, anh hãy chuẩn bị trước…
– Hả…
Thầy thuốc Đào nghe thấy thật sự phải làm phẫu thuật cưa chân vẫn còn đang sững sờ, nghe được lời này của Giang Nguyên mới phục hồi lại tinh thần, vội đi chuẩn bị.
Bây giờ anh ta đã biết rõ bình vô khuẩn năm trăm mà Giang Nguyên nói là gì rồi. Trực tiếp đổ bỏ nước muối sinh lý trong bình năm trăm ml chưa mở đi, chỉ để lại cái bình sạch không bị nhiễm trùng, đây chính là bình vô khuẩn năm trăm.
Chỉ là anh ta vừa chuẩn bị vừa thấy nghi hoặc, có bình này nhưng lấy đâu ra máu?
Lúc này Giang Nguyên cũng không nhàn rỗi, hắn giơ tay lấy Lão sơn sâm từ trong túi ra, hơi đau lòng bẻ một ít, sau đó vội thu lại Lão sơn sâm. Sau khi đập miếng Lão sơn sâm này thành các mảnh nhỏ, Giang Nguyên liền đặt vào trong chiếc cốc dùng một lần, sau đó giao cho người trung niên ở bên cạnh, nói:
– Anh mau đi đổ hơn nửa cốc nước pha đi…
Sau khi đuổi người trung niên ra ngoài, Giang Nguyên lập tức bắt đầu hành động. Bây giờ đối với hắn mà nói, thời gian rất gấp gáp, ngay cả Lão sơn sâm hắn cất giữ cẩn thận cũng lôi ra dùng rồi. Hiện tại hắn cần phải tranh thủ thời gian, giành giật từng giây vì trước mắt thời gian chính là tính mạng.
Hắn nhớ là trong hòm cấp cứu quân đội chuẩn bị cho hắn có giấy thử nhóm máu, lúc này chắc là dùng được.
Giang Nguyên nhanh chóng lấy hộp giấy thử đó từ bên trong ra, vội rút ra hai tờ, nhìn người trung niên vừa rót nước đi vào trầm giọng hỏi:
– Hai người là anh em ruột sao?
– Á… Đúng vậy!
Người trung niên hơi sửng sốt, sau đó vội gật đầu nói.
– Được…
Giang Nguyên chỉ đáp lại một tiếng, chưa đợi người †rung niên kịp phản ứng lại, một chiếc tăm bông đã bôi lên ngón tay anh ta, anh ta chỉ cảm thấy ngón tay có chút mát lạnh, sau đó chợt nhói đau, một giọt máu chảy. ra từ trên ngón tay của anh ta.
Khi người trung niên đang sững sờ nhìn ngón tay mình, một tờ giấy thử đã phủ lên giọt máu đó, trong nháy mắt lại bị rút về.
Giang Nguyên tiện tay đặt tờ giấy này sang một bên, vươn tay để một tờ giấy thử khác lên miệng vết thương của bệnh nhân. Lấy được một giọt máu xong, hắn cũng đặt tờ giấy sang một bên, bắt đầu lấy túi phẫu thuật từ trong hòm cấp cứu ra.
Túi phẫu thuật được mở ra hơn nửa, đặt trên chiếc bàn bên cạnh. Lúc này Giang Nguyên cũng đeo khẩu trang và mũ vào, trong môi trường thế này, mặc dù nếu nói đến chuyện vô khuẩn gì đó thì thật nực cười nhưng có thể giảm được bao nhiêu cơ hội truyền nhiễm thì tốt bấy nhiêu. Dù sao thì về sau cũng đều cần điều trị chống truyền nhiễm, bây giờ điều kiện không đủ thì đành cứu mạng trước rồi tính sau…