– Hiểu Hiểu, mau xem kênh đài truyền hình quốc gia trên TV đi.
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng của Miêu Miêu rất hưng phấn, Phan Hiểu Hiểu tinh thần có chút uể oải nghe xong cũng thấy tốt hơn một chút.
Đối với sự hưng phấn kỳ lạ này của Miêu Miêu, Phan Hiểu Hiểu tò mò nghỉ hoặc hỏi:
– Cái gì thế?
– Mau xem đi, mau xem Giang Nguyên, Giang Nguyên!
Bên kia rất nhanh lại truyền đến tiếng kêu hưng phấn của Miêu Miêu.
– Giang Nguyên?
Phan Hiểu Hiểu bật dậy khỏi ghế sô pha bò lên bàn cuồng loạn tìm đồ, vừa tìm vừa kêu lên:
– Mẹ ơi điều khiển từ xa đâu? Điều khiển từ xa đâu? – Điều khiển từ xa gì?
Thấy con gái tinh thần vốn uể oải bỗng có tinh thần hẳn lên, bà Phan vừa cười vừa bước đến hỏi.
– À ở đây, con tìm được rồi!
Lấy điều khiển từ xa từ trong đống thức ăn vặt ra,
Phan Hiểu Hiểu vội bật TV lên, sau đó chuyển đến kênh đài truyền hình quốc gia.
Lúc này, đài truyền hình quốc gia đang phát một chương trình đặc biệt.
“Các vị khán giả, hiện tại chúng ta đang đứng trước Viện y tế của xã Tề La, Lỗ Sơn. Nói ra thì có thể mọi người sẽ có chút không thể tin, ở trong chiếc lều vải đơn sơ trước mặt này, chỉ dựa vào một chút thiết bị cũ nát còn lại của Viện y tế, vị thầy thuốc Giang này đã hoàn thành một loạt phẫu thuật hàng đầu như cắt chân, cắt lá lách, lồng ghép ruột, cứu được vô số người dân. Đồng thời anh ấy còn đích thân dẫn người đào ra được mười mấy người dân còn sống trong đống đổ nát!”
“Những người dân ở đây đều vụng trộm gọi anh ấy là “cứu tỉnh của Tề La, ngày đầu tiên khi xảy ra thiên tai anh ấy đã nhảy dù đến đây, mang lại hy vọng và ánh rạng đông cho người dân đang trong cảnh tuyệt vọng, cũng giúp cả xã gần như bị hủy hoại hoàn toàn này khôi phục sức sống chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Nghe nói anh ấy đã cùng nhảy dù với mười anh hùng nhảy dù của Lỗ Sơn”
Trong màn hình TV, một nữ phóng viên đang hết lời tán dương người nào đó. Lúc này tất cả màn ảnh rất nhanh liền chuyển sang một cảnh một người trẻ tuổi mặc áo blu trắng, khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi khó giấu đang rửa sạch vết thương cho một quân binh cảnh sát. Lúc này tiếng nói bên ngoài cảnh vang lên: “Từ ngày đầu tiên khi động đất xảy ra, thầy thuốc Giang đã hưởng ứng lời hiệu triệu của quốc gia và quân đội, chủ động mạo hiểm tính mạng cùng mười anh hùng nhảy dù Lỗ Sơn nhảy dù xuống huyện Lỗ Sơn đang bị động đất, đến cứu người dân đang gặp nạn. Đến bây giờ thầy thuốc Giang đã ở khu bị thiên tai nghiêm trọng là xã Tê La đúng bảy ngày. Anh ấy là nhân viên y tế chuyên nghiệp đầu tiên đi vào huyện Lỗ Sơn. Những ngày này, thầy thuốc Giang ngày đêm không ngủ, không nghỉ làm phẫu thuật, đổi thuốc cho người dân, một mình gánh hy vọng của cả xã Tê La.”
– Hả Giang Nguyên, thật sự là Giang Nguyên.
Nhìn dáng người quen thuộc trong TV, trong phòng khách bỗng vang lên tiếng kêu hưng phấn của Phan Hiểu Hiểu.
– Mẹ mau nhìn kìa, mau nhìn kìa, là Giang Nguyên, Giang Nguyên.
Phan Hiểu Hiểu kéo áo bà Phan hưng phấn nói
. – Mẹ thấy rồi, thấy rồi.
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của con gái, lúc này bà Phan vừa vui mừng như vẻ mặt cũng lại có chút phức tạp. Bây giờ bà ta không rõ tình hình của Giang Nguyên lắm, tại sao người mà Dương gia bỏ bao công sức nói với bên mình lại đi tham gia vào hành động nguy hiểm như vậy. Hơn nữa bây giờ rõ ràng lại bị ban ngành nào. đó đẩy ra một cách điển hình là sao?
Lúc này bà Phan thật sự thấy nghi hoặc, thầm tự đánh giá có cần Lão Phan đi hỏi Dương Vân Dương không, chuyện này thật đúng là…
Lúc này Tuyên Tử Nguyệt cũng ngồi trước TV, nhìn chương trình đặc biệt này. Cô nàng thấy Giang Nguyên ngồi ở đó, đang nghiêm túc rửa sạch vết thương cho. người khác. Tuyên Tử Nguyệt khế hừ một tiếng, giơ tay định tắt TV nhưng lại nhịn xuống, vẫn ngồi đó cẩn thận xem.
Còn Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ lúc này cũng gần như vậy, lúc này đều ngồi trước máy tính hoặc ngồi trước TV xem một màn này. Lúc này hai người đều không nhịn được nhìn nhìn di động trong tay mình, đều thở phào nhẹ nhõm.