– Ba, máy bay lớn quá.
Nhìn phi cơ vận chuyển lớn trước mặt, Tiểu Bảo mở †o mắt, nhìn chiếc quân cơ màu xanh sẫm này, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc kêu lên.
– To lắm đúng không? Lát nữa chngs ta sẽ lên chiếc phi cơ này đi Bắc Kinh đấy. Bắc Kinh lớn lắm, đẹp lắm, ba sẽ đưa con đi xem kéo quốc kỳ!
Giang Nguyên cười tủm tỉm mà đáp lời. – Thật hả ba, ba tốt quá!
Tiểu Bảo ghé sát vào mặt Giang Nguyên hôn “chụt” một cái.
Người trên quân cơ không ít, có điều đa phần đêu là những người bị thương trong quân đội, còn có cả vài vị quân y đi theo hộ tống.
Lúc này Giang Nguyên mặc bộ đồ màu trắng gạo, trong tay còn ôm theo đứa nhỏ bước len máy bay nên đã hấp dẫn ánh mắt của một vài người.
Giang Nguyên ôm Tiểu Bảo lên máy bay đã hấp dẫn không ít người chú ý đến hắn. Lúc này một quân y mặc áo blouse trắng cuối cùng đã nhìn rõ Giang Nguyên, trên vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức đưa tay làm kính lễ nói:
– Chào anh, bác sĩ Giang!
– Xin chào!
Giang Nguyên thấy đối phương hành quân lễ với mình thì cũng hơi xấu hổ. Hắn thật không ngờ giờ mình lại nổi tiếng đến thế, ai cũng nhận ra mình, hắn cũng chỉ đành đưa tay lên đáp lễ.
– Bác sĩ Giang, anh quay về lúc nào, sáng nay vẫn còn nhìn thấy anh trên TV mà!
Vị quân y kia lúc này trong lời nói có mang theo chút hưng phấn. Vị bác sĩ Giang trước mặt đúng là thần tượng cả anh ta. Nhưng quân y như anh ta, tuy quân hàm cao hơn những binh sĩ bình thường, nhưng trên cơ bản vẫn được coi là những người yếu ớt nhất trong quân đội.
Nhưng bác sĩ Giang trước mặt đã hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của mọi người đối với quân y. Hắn đã cùng với binh sĩ hàng không ưu tú nhất cùng nhảy dù từ trên cao xuống mà vẫn bình yên vô sự. Một mình dẫn theo một bác sĩ ở nông thôn chỉ dựa vào những dụng cụ thô sơ nhất cứu mấy trăm người. Hắn quả thật đã trở thành thần tượng trong thần tượng trong lòng tất cả quân y.
Giang Nguyên nhìn vẻ mặt tràn đây ngưỡng mộ và hưng phấn của chàng quân y trẻ tuổi trước mặt, chút hư vinh trong lòng hắn lập tức to lớn vô hạn. Hắn không ngờ có ngày mình sẽ trở thành thần tượng nên chỉ cười khan hai tiếng nói:
– Vừa mới quay về.
~ A, tôi nói mà.
Chàng quân y trẻ tuổi hưng phấn gật đầu liên tục, nói:
– Đến đây, đến đây bác sĩ Giang, ngồi bên này, ngồi bên này. Đây là Tiểu Bảo à, đáng yêu quát!
Giang Nguyên cảm nhận được sự nhiệt tình của đối phương thì cũng hơi ngại, đi theo chàng quân y trẻ tuổi này, ngồi xuống vị trí bên cạnh. Hắn nhìn xung quanh, phát hiện đa phần đều là một vài bệnh nhân đã được cố định trên cáng đang nằm một bên.
– Sao vậy? Những bệnh nhân này phải đưa đi Bắc. Kinh à? Không ít nhỉ?
Giang Nguyên hơi nghi hoặc hỏi.
– Đúng, không ít. Đây đều là những người bệnh ở đây không thể xử lý được.
– Đều phải đưa đến Bệnh viện quân khu ba.
Nói đến chuyện này, anh chàng quân y trẻ tuổi cũng có chút bất đắc dĩ, nói:
– Gần đây binh lính bị thương tương đối nhiều, điều kiện của bệnh viện chiến địa điều kiện cực kỳ có hạn nên cũng chẳng có cách nào khác.
Giang Nguyên hơi nhíu mày nói:
– Nhưng kiểu không vận trên cao này cũng dễ xảy ra một vài vấn đề!
– Không còn cách nào khác. Chúng tôi đã nghĩ vài cách để cải thiện vài tình hình, nhưng cũng chỉ biết dựa vào không vận thôi. Có vài bệnh nhân đưa đi còn chút hy vọng, chứ còn ở đây sẽ hoàn toàn không có hy vọng.
Vị quân y này bất đắc dĩ nói.
– Ờ.
Giang Nguyên hiểu rõ gật đầu. Trong hoàn cảnh này, thật sự chỉ có thể như vậy.
Giang Nguyên thoáng trầm ngâm một lúc, sau đó nhìn về phía quân ý nói:
– Thế này đi, anh đưa tôi đi xem thử các bệnh nhân, tôi sẽ nghĩ cách ổn định tình hình của họ một chút, ít nhất là cố gắng đảm bảo cho họ ít xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong chuyến bay mấy tiếng đồng hồ này!
– Thật sao?
Vị quân y trẻ nghe thấy Giang Nguyên nói vậy liền hưng phấn.
Giang Nguyên nghiêm túc gật đầu, nói:
– Tôi sẽ cố gắng hết sức xem sao.
– Được, vậy mời anh đi theo tôi.
Thấy Giang Nguyên gật đầu, quân y trẻ hưng phấn đứng dậy, nói:
– Còn nửa tiếng nửa máy bay sẽ cất cánh, chúng ta phải tranh thủ!
~ Tiểu Bảo ngoan ngồi đây đừng đi đâu nhé, ba theo chú này đi khám cho bệnh nhân đãi!
Giang Nguyên cho Tiểu Bảo ngòi xong, lại thắt dây an toàn cho nó rồi dặn dò.
– Đồng chí này chính là bác sĩ Giang xuất hiện trên tivi, tôi mời anh ấy đến khám cho anh.
Vị quân y trẻ này dẫn Giang Nguyên đến cạnh một bệnh nhân, sau đó ngồi xổm xuống, nói với bệnh nhân.
Bệnh nhân nọ quay đầu nhìn thoáng sang, Giang Nguyên cũng ngồi xổm xuống bên cạnh. Dường như anh †a nhận ra Giang Nguyên, lúc này trên mặt cũng lộ ra tia hưng phấn, nhìn Giang Nguyên, yếu ớt nói:
– Bác sĩ Giang, thật sự làm phiền anh rồi!