Trong lòng Viện trưởng Lý không kìm được bắt đầu nghĩ thầm, bác sĩ Giang này có thể nổi tiếng như vậy ở Lỗ Sơn, điều này chứng tỏ mảng cấp cứu thực sự có bản lĩnh. Nhưng đây là Học viện y ba quân chủng, hơn nữa lại là khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh chuyên nghiệp và ưu tú nhất, bác sĩ Giang này trông có vẻ là người rất khiêm tốn, lẽ nào hắn tự tin vào bản thân đến như vậy?
Nếu ở đây mà cậu vẫn tự tin như vậy, thế thì hy vọng cậu thật sự đủ bản lĩnh, nếu không ở đây, nơi tập trung những quân y ưu tú nhất toàn quân, nếu như không thể hiện được bản lĩnh, vậy thì lần này cậu rắc rối rồi. Chỉ với danh tiếng gần đây của cậu, chắc chắn sẽ có những thằng nhãi không phục đến tận cửa tìm…
Giang Nguyên trong lòng nhận ý tốt của Viện trưởng Lý, nhưng hắn thật sự chẳng hề lo lắng về điều này, nếu nói đến cấp cứu chấn thương chiến tranh… Chẳng lẽ danh hiệu “Bàn tay Thượng Đế” mấy năm nay hắn giành được trên chiến trường lại là giả? Một đám toàn những thằng nhãi chưa thật sự ra chiến trường mà hắn phải lo lắng sao? Đương nhiên không…
Viện trưởng Lý thấy Giang Nguyên tự tin như vậy cũng không nói gì thêm. Dù sao bác sĩ Giang vốn cũng treo nhiều chức vụ, ngoại trừ mấy thằng ranh hôi sữa đến gây rắc rối cho cậu thì chẳng ai khác thật sự dám đến chọc phá cậu đâu…
Hai người nhanh chóng đi vào tòa nhà của Học viện Trong cuộc họp đầu tiên, Giang Nguyên đã gặp Viện trưởng Học viện y Triêu Tiểu Thụ, hai người trực tiếp đi thẳng đến phòng làm việc của Viện trưởng.
– A ha… Lão Lý, bác sĩ Giang… Tôi nghĩ có lẽ hai người cũng gần tới…
Viện trưởng Triêu thấy hai người bước vào liền cười ha ha tiến ra nghênh đón, bắt tay hai người nói:
– Đến đây đến đây, mời ngồi mời ngồi… Uống ly trà trước đã…
– Lão Triêu à chuyện bên h lại cho anh đấy…
Tôi cũng không ngồi được nữa, ện còn nhiều lắm, bác sĩ Giang giao.
Viện trưởng Lý cười phất tay nói.
– Vậy cũng được… Anh cứ yên tâm, bác sĩ Giang cứ yên tâm giao cho tôi là được…
Viện trưởng Triêu cười sang sảng gật đầu nói.
Viện trưởng Lý gật đầu, sau đó cười nói với Giang Nguyên:
– Được rồi, bác sĩ Giang… Vậy tôi về trước, nhớ tám giờ sáng mai tham gia giao ban bên Trung tâm chấn thương chỉnh hình…
– Cực khổ cho Viện trưởng Lý rồi… Tôi nhớ rồi!
Giang Nguyên cười đứng dậy tiên Viện trưởng Lý.
Viện trưởng Triêu Triêu Tiểu Thụ nhìn thấy Viện trưởng Lý biến mất sau cánh cửa mới cười nói với Giang Nguyên:
– Bác sĩ Giang, hoan nghênh cậu đến Học viện y chúng tôi… Tôi đã đọc vài tư liệu về bác sĩ Giang, biết bác sĩ Giang tương đối có kinh nghiệm mảng cấp cứu ngoại thương, bác sĩ Giang có thể đến trợ giúp việc giảng dạy cấp cứu chấn thương chiến tranh cho chúng tôi, thực sự là vinh hạnh cho Học viện y chúng tôi rồi…
~ Không dám nhận, không dám nhận… Viện trưởng Triêu quá khen..
Giang Nguyên cười hơi cúi thấp đầu, bày tỏ sự khiêm tốn, có điều đáy lòng thì nói thâm, vị Viện trưởng Triêu này thâm trầm hơn Viện trưởng Lý ban nay nhiều, tâng bốc người ta ghê gớm, mình mà không cẩn thận là bị tâng bốc cho mơ hồ luôn rồi.
Viện trưởng Triêu thấy trên mặt Giang Nguyên vẫn là nụ cười mỉm, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm không hề có chút vui mừng hay kiêu ngạo nào thì trong lòng âm thầm cả kinh, thầm nghĩ: “Chàng thanh niên này trấn tính lắm…”
Nghĩ tới đây, nét cười trên mặt Viện trưởng Triêu càng đậm, sau đó liền chuyển đề tài, cười nói:
~ Được rồi, bác sĩ Giang, vậy chúng ta không tán gẫu linh tinh nữa… Tôi đã thông báo với vài lãnh đạo các khoa trong học viện đến mở cuộc họp nhỏ, giới thiệu cậu và tuyên bố bổ nhiệm cậu…
– Được, vậy làm phiền Viện trưởng Triêu rồi!
Giang Nguyên lại mỉm cười, gật đầu cảm ơn.
– Bác sĩ Giang, sau này chúng ta sẽ là người một nhà, không cần phải khách sáo như vậy, haha…
Viện trưởng Triêu lập tức cười ha ha dẫn Giang Nguyên ra khỏi phòng làm việc, đi đến một phòng họp cách đó không xa. Có điều ông vừa đi vừa lâm bầm: “Lần này cấp trên thật sự cử xuống một thanh niên khó lường, xem ra danh tiếng không phải chỉ là hư danh. Người này còn trẻ mà đã khiến cho người ta không thể dự liệu được. Vốn định tùy tiện cho hắn một chức vụ nhàn nhã là được, nhưng giờ xem ra phải thật sự sắp xếp gì đó cho hắn, nếu không sẽ không tiện ăn nói với cấp trên rồi!”
“Có điều không biết sau lưng thằng nhãi này là ai? Thể diện lớn đến thế, có thể trực tiếp kiếm một quân hàm trung tá… Hơn nữa còn treo một lúc hai chức Phó chủ nhiệm…” Viện trưởng Triêu nhớ đến lon hai gạch hai sao kia của Giang Nguyên, còn cả biểu hiện bình tĩnh của Giang Nguyên ban nãy, trong lòng càng thêm ngưng trọng, không dám coi thường chàng thanh niên khoảng hai bốn hai lăm tuổi này nữa.