Đối mặt với Dương Vân Dương, Giang Nguyên thật ra cũng không rụt rè, trực tiếp đem yêu cầu của mình nói ra.
Bây giờ, muốn tìm một chỗ sắp xếp cho Tuyên Tử Nguyệt đúng là không dễ dàng. Tuy nói muốn thuê một căn phòng ở Bắc Kinh không phải là khó, nhưng nếu Tuyên Tử Nguyệt đã đến Bắc Kinh tìm hắn, hắn cũng không muốn ủy khuất Tuyên Tử Nguyệt.
Dù sao, Tuyên Tử Nguyệt chấp nhận để hắn làm như vậy ngày hôm qua, chỉ sợ đó đã là cực hạn mà Tuyên Tử Nguyệt có thể tiếp nhận. Hắn còn phải đi làm, cũng không có nhiều thời gian để ở cùng Tuyên Tử Nguyệt. Để cô đến biệt thự Tây Sơn là tốt nhất.
Dù sao Dương Vân Dương cũng không ở đó. Mà bên đó còn có một vị quản gia, một đầu bếp và người giúp việc. Để Tuyên Tử Nguyệt đến đó là thích hợp nhất. Hơn nữa hoàn cảnh của khu biệt thự lại rất tốt, thoải mái hơn nhiều so với ở Bắc Kinh. Phỏng chừng với tính cách của Tuyên Tử Nguyệt, chỉ sợ cũng không thích mấy nơi quá ồn ào.
Nghe Giang Nguyên nói xong, Dương Vân Dương hơi ngạc nhiên, nhìn Giang Nguyên cười, sau đó gật đầu nói:
– Được, cậu cứ dẫn cô ấy đến đó. Nếu cậu muốn ở bên đó, cũng không sao. Dù sao cậu tự mình an bài là được, tôi sẽ nói với người bên đó một tiếng.
Nghe lời nói có ý trêu chọc của Dương Vân Dương, sắc mặt Giang Nguyên không khỏi đỏ lên, nhưng chỉ cười nhẹ:
– Vâng, cảm ơn Trưởng phòng.
Nhìn sắc mặt ửng đỏ của Giang Nguyên, Dương Vân Dương nhịn không được mà phá lên cười:
– Được rồi, được rồi, cậu cũng đừng khách sáo với tôi nữa. Dù sao chỉ cần cậu để ý cô La là được.
– Đương nhiên rồi ạ.
Giang Nguyên vội vàng nói.
Ăn sáng xong, Giang Nguyên lái xe đến bệnh viện đa khoa ba quân chủng. Khi đi ngang qua khách sạn mà Tuyên Tử Nguyệt ở, hắn không nhịn được mà ngẩng đầu lên. Chắc bây giờ Tuyên Tử Nguyệt vẫn còn đang ngủ.
– Chào buổi sáng Chủ nhiệm Giang.
– Chào Chủ nhiệm Giang.
– Chào mọi người.
Giang Nguyên vừa mỉm cười vừa chào hỏi các cô y tá.
Bước vào phòng làm việc, mặc áo khoác vào, thấy thời gian cũng đã đến lúc, Giang Nguyên bước đến phòng làm việc của các bác sĩ.
– Xin chào Chủ nhiệm Giang.
Thấy Giang Nguyên bước vào, các bác sĩ và bác sĩ chuyên tu đều đứng dậy, ân cần chào hỏi.
– Ngồi đi, ngồi đi.
Giang Nguyên gật đầu, sau đó quay sang Lâm Dương Chí nói:
– Dương Chí, bệnh nhân ngày hôm qua thế nào?
– Vẫn không tốt lắm. Có thể hôm nay phải phẫu thuật thôi.
Lâm Dương Chí cười khổ lắc đầu.
Giang Nguyên gật đầu, sau đó nói:
– Vậy chúng ta qua đó xem một chút. Nếu quả thật không được, vậy thì phải phẫu thuật. Kéo càng lâu thì càng phiền toái.
– Vâng.
Lâm Dương Chí gật đầu.
Rất nhanh đã đến 8h. Tất cả mọi người đều bắt đầu công việc.
– Hiện tại, bệnh nhân của khoa Chấn thương chỉnh hình tổng cộng có 246 người. Hôm qua vào thêm 13 người nữa.
Nghe y tá báo cáo lại, Giang Nguyên thở hắt ra. Xem ra tốc độ hôm nay phải nhanh một chút, nếu không buổi trưa sẽ không đến đưa Tuyên Tử Nguyệt đi ăn cơm được.
– Bác sĩ Đào, chị hãy tăng thêm lượng thuốc kháng sinh cho bệnh nhân, tận lực thời gian rút ngắn tình huống lây lan. Nếu không khống chế được, phải tiến hành giải phẫu.
Bác sĩ Đào vội vàng gật đầu:
– Vâng, chủ nhiệm Giang.
Đưa bệnh án cho bác sĩ Đào xong, Giang Nguyên liền bước ra ngoài, nói với Lâm Dương Chí:
– Dương Chí, đã chuẩn bị phẫu thuật chưa?
– Đã chuẩn bị xong rồi. Bây giờ tôi sẽ đưa người bệnh đến đó. Khoảng mười phút nữa là anh có thể đến.
Lâm Dương Chí vội vàng nói.
– Ừm.