– Tôi nghe y tá nói, khi bác sĩ Giang vọt vào, nhiều nhất cũng chỉ có mười giây đã gọi người vào cứu giúp rồi.
Nghe được lời này, Từ Hiểu Linh bên cạnh cũng lên tiếng:
– Đúng vậy, lúc đó chúng tôi đang ở bên ngoài. Bác sĩ Giang vọt vào, chỉ nghe được bên trong phát ra vài tiếng vang, rồi bác sĩ Giang gọi chúng tôi vào.
Nghe Từ Hiểu Linh xác nhận, Triệu Phi Lâm tất nhiên là tin tưởng, trong lòng lại càng thêm cảm thán.
Nhưng ít nhiều cũng nhờ có bác sĩ Tiểu Giang. Nếu không có hắn, chỉ sợ Lô Cường và bác sĩ Đào đã nguy hiểm đến tính mạng rồi.
Nghe Triệu Phi Lâm thở dài, bác sĩ Hồ vội vàng nói:
– Chủ nhiệm, dù sao việc này cũng được xem là phòng vệ chính đáng, không có vấn đề gì lớn đâu.
– Tôi không lo lắng chuyện này, chỉ là cảm thán thôi.
Triệu Phi Lâm lắc đầu cười nói:
– Hơn nữa với bối cảnh phía sau của Chủ nhiệm Giang, một chút cũng không cần chúng ta lo lắng. Chỉ là tại sao những người này lại đến giết bác sĩ Đào?
– Bọn họ…có một người là do tôi phẫu thuật.
Lúc này, bác sĩ Đào đang nằm trên cáng cứu thương đột nhiên lên tiếng.
– Bác sĩ Đào, cô khỏe chưa?
Nghe giọng của bác sĩ Đào, Triệu Phi Lâm vội vàng hỏi.
– Tôi không sao. Lô Cường không có việc gì chứ?
Sau khi được truyền máu, sắc mặt của bác sĩ Đào đã tốt hơn.
– Không còn việc gì rồi. Huyết áp cũng đã khôi phục. bình thường. Chủ nhiệm Giang đã xử lý hết vết thương trên người cậu ấy.
Bác sĩ Hồ vội vàng nói: – Bác sĩ Đào, cô cũng đừng lo lắng nữa. – Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Nghe nói Lô Cường không có việc gì, bác sĩ Đào mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói:
– Bệnh nhân này trước đây bị thương rất nghiêm trọng, một quả thận có thể nói là hỏng hoàn toàn. Cho. nên phải cắt bỏ.
– Một tháng sau, anh ta đột nhiên gọi cho tôi, bảo có phải là chúng ta đã cắt thận của anh ta đem bán không. Tôi nói như thế nào anh ta cũng không tin.
Nói đến đây, bác sĩ Đào lại thở hổn hển:
– Về sau anh ta cứ gọi điện thoại đến quấy rầy tôi. Tôi đã trả lời là tôi không có, thế mà anh ta lại không tin, nói một quả thận của một người có thể bán đến năm sáu chục vạn, nhất định là tôi đã lén bán của anh ta, còn đe dọa tôi phải bồi thường tiền. Khi đó tôi cũng không để ý.
– Ai biết được lại xảy ra chuyện như vậy.
Nghe xong, Triệu Phi Lâm, bác sĩ Hồ và mấy cô y tá đều kinh ngạc, nghĩ không ra chuyện như vậy lại dẫn đến việc đối phương hành hung người khác như thế.
– Đúng là sự đời mà.
Nhớ đến gần đây tình huống này xảy ra không ít, Triệu Phi Lâm lại thở dài. Bây giờ người dân không tin tưởng vào bác sĩ xảy ra rất nhiều, nhưng không nghĩ lại nghiêm trọng đến mức như vậy. Thậm chí còn có người muốn giết cả thầy thuốc.
Đối với lý do phát sinh chuyện này, Giang Nguyên tất nhiên là không biết rồi. Bây giờ hắn đang đói bụng, dẫn Tuyên Tử Nguyệt đến một nhà hàng gần đó. Tuy nói hắn cái gì cũng ăn, cũng không kiêng thứ gì, nhưng sau thời gian ở nhà Dương gia, thức ăn đều là những món thanh đạm, không hề có ớt trong đó. Vì thế hắn chọn nhà hàng bán thức ăn miền nam này. Dù sao Tuyên Tử Nguyệt ở Vân Giang, ăn cay cũng là một thói quen.
Nhìn Giang Nguyên ăn con gà cay một cách rất thích thú, Tuyên Tử Nguyệt không nhịn được mà mỉm cười:
– Không ai dành với anh đâu, anh ăn nhanh như vậy làm gì?
– Ăn rất ngon. Cô không biết đã lâu rồi tôi chưa được ăn đã ghiền đến như vậy. Bất luận là ở bệnh viện hay là ở Dương gia, đều ăn rất thanh đạm.
Giang Nguyên lại lùa hai miếng cơm vào miệng, hài lòng nuốt xuống.
– Chậc chậc, Giang đại anh hùng của chúng ta đáng thương thật.
Tuyên Tử Nguyệt nói: – Vậy anh ăn nhiều thêm chút nữa đi.
Giang Nguyên ăn một hơi bốn chén cơm mới xem như no bụng.
Tuyên Tử Nguyệt bị Giang Nguyên ảnh hưởng, cũng ăn hai chén cơm. Đối với lượng thức ăn của Giang Nguyên, cô một chút cũng không kỳ quái. Người tu luyện nội khí, ăn lượng thức ăn này cũng là chuyện rất bình thường.
Ăn cơm xong, Giang Nguyên chở Tuyên Tử Nguyệt ra ngoại thành.
Nhìn chiếc xe dần dần rời khỏi nội thành, Tuyên Tử Nguyệt có chút tò mò:
– Bây giờ chúng ta đi đâu?
– Tây Sơn.
Giang Nguyên cười nói.
– Tây Sơn?
Tuyên Tử Nguyệt ngẩn người:
– Tôi còn tưởng rằng anh đưa tôi đi thuê phòng chứ.
– Đúng, chính là đưa cô đi thuê phòng đấy.
Giang Nguyên mỉm cười nói.
Chiếc xe chậm rãi tiến vào khu biệt thự Tây Sơn. Nhìn hoàn cảnh thanh u chung quanh, còn có một dãy. biệt thự được trang trí rất thanh nhã, gương mặt Tuyên Tử Nguyệt hiện lên sự vui mừng lẫn sợ hãi, sau đó nhìn Giang Nguyên, nói:
– Anh không định cho tôi ở đây chứ?
– Đúng, ở đây. Như thế nào?
Nhìn biểu hiện sợ hãi lẫn vui mừng của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên mỉm cười lái xe đến trước cửa biệt thự Dương gia.
– Đừng nói cho tôi biết đây là biệt thự của anh đấy nhé.
Sau khi xuống xe, nhìn căn biệt thự ít nhất 450 mét vuông, Tuyên Tử Nguyệt kinh ngạc hỏi Giang Nguyên.
– Đương nhiên là không phải rồi. Căn biệt thự này ít nhất cũng phải đến bảy tám triệu. Tôi làm sao mà mua nổi.
Giang Nguyên cười lắc đầu, sau đó bước đến trước mặt một ông cụ, mỉm cười nói:
– Bác Lý, đã lâu không gặp.