Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 165: Chỉ có thể truyền tin, không thể ra tay hành động



Tôi nhìn thấy thứ màu đen duỗi ra từ trong tấm bài vị, sau đó xuất hiện một đôi mắt thâm quầng, tiếp theo chính là cái đầu của Âm Long, nó vừa trông thấy tôi đã mừng rỡ đến mức đôi mắt như hạt đậu đỏ lóe lên, nhanh chóng nhảy ra khỏi cái bài vị kia, hơi cong đầu quấn quanh cổ tôi, không ngừng dùng lưỡi rắn liếm tôi.

Tôi nặng nề thở dài một hơi, chắc chắn là trong lúc tôi được chữa trị, nhóc con này không có chỗ trốn nên mới tránh vào cái nhà mới này rồi, tôi cầm bài vị nói với cô nàng mập: “Cô có nhìn ra được gì không?”

“Không có!” Cô nàng mập lại chọc tay vào bài vị kia mấy lần, lè lưỡi một cái, nói với tôi: “Lúc cô ngủ tôi đã dùng đầu lưỡi thử, tôi vào không được!”

“Vậy sao!” Tôi nhìn vào đầu lưỡi hồng phấn của cô nàng mập, vô cùng bội phục tinh thần hi sinh thân mình để nghiên cứu này của cô ấy, cũng thử dùng ngón tay sưng như củ cải chọc vào cái bài vị kia.

Nhưng tay tôi chỉ mới chạm vào bài vị, ngón tay tôi như xuyên qua một hư ảnh, vào trong rồi! Xuyên vào trong rồi!

“Xì! Xì!” Âm Long cũng nhanh chóng dùng đuôi rắn chọc vào cùng ngón tay của tôi, đôi mắt nhỏ của nó sáng loáng.

“Trương Dương!” Cô nàng mập trông thấy, hai mắt cũng sững sờ, duỗi ngón tay ra lại chọc vào đó một cái theo ngón tay của tôi, nhưng vẫn đâm vào bài vị phát ra tiếng cạch cạch.

Nhớ đến Thần động mà bà lão kia từng nhắc đến trước khi chết, cô gái quan tài, trong đầu tôi phát ra một tiếng nổ vang, vội vàng rút ngón tay ra, nói với cô nàng mập: “Không được nói chuyện này với bất cứ ai, được chứ?”

Cô nàng mập đưa đôi mắt sâu kín nhìn tôi, qua hồi lâu mới gật đầu với tôi.

Tôi vừa học theo cô nàng mập nhét mấy cái bài vị kia xuống dưới gối đầu, vừa nói sang chuyện khác, tôi vội hỏi han sao cô ấy lại chạm phải bà lão kia.

Đột nhiên, sắc mặt của cô nàng mập tối sầm lại, tức giận nói rằng bà lão kia không biết xấu hổ, dẫn hết tất cả côn trùng đi.

Hóa ra, vì để nuôi cổ trùng, bà lão kia đã dùng nhang để thu hút côn trùng, vừa vặn, cô nàng mập cũng đang đi tìm thức ăn cho A Hồng, cũng theo dấu những con côn trùng kia mà tìm đến đó, vốn định chiếm một món hời, không ngờ lại bị bà lão kia bắt được, muốn giữ cô ấy ở lại Cửu Cửu Trùng Dương để sau này dùng cô ấy nuôi cây cổ thụ kia.

Tôi vừa nhớ đến bà lão kia nói có thể dùng cây cổ kia để cứu Tiêu Mỹ Lan một lần nữa, lòng thấy rất xa cách, đồng nữ kia đã chết dưới ánh sáng của vảy rồng rồi, rõ ràng đã hóa thành một đống tro tàn, bà Miêu còn có bản lĩnh cứu cô ta à?

“Trương Dương, cô cũng không cần phải cảm thấy áy náy, cái bà lão chết tiệt này nuôi cổ trùng, đã hại chết biết bao nhiêu đứa trẻ con rồi! Hơn nữa, tôi còn phải chịu đói bụng nhiều ngày như vậy!” Cô nàng mập thấy sắc mặt của tôi tối đi, cho rằng tôi đang áy náy, vội vã an ủi.

Tôi nghe được lời an ủi này của cô ấy, đoán chừng tội ác nuôi cổ còn không lớn bằng việc cô ấy bị đói mấy ngày.

Tôi suy nghĩ, lại vội nói với cô ấy: “Cổ kia cũng không lợi hại lắm nhỉ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Không lợi hại chỗ nào chứ?” Cô nàng mập gần như nhảy dựng khỏi giường, chỉ vào người tôi, bảo: “Đó là vì cô chó ngáp phải ruổi thôi, quả trứng gà kia của cô là La Trường Sinh cho nhỉ? Trứng pháp thuật của nhà họ Vu, e rằng cũng có thể phá giải được một chút cổ, để bảo vệ cô, anh ấy đã hạ một đạo Dắt Hồn dẫn trên người cô, dẫn đi không ít cổ lực của cổ, nếu không, cô cho rằng mình có thể giải quyết được cổ trong hai lần kia sao!”

Tôi nhớ đến lúc cuối cùng bị con cổ cắn một cái, khúc ca mình ngâm nga trong miệng và cảm giác sát ý trong lòng kia, tim chợt run lên.

May mắn thay, dường như cô nàng mập rất tức giận vì tôi nói rằng cổ trùng không lợi hại, cô ấy kéo lấy tay tôi không ngừng nói rằng cổ trùng lợi hại như thế nào, dù có dùng một trăm đứa trẻ cũng chưa chắc có thể nuôi được một con cổ trùng.

Tôi cũng vui vẻ đáp lời cô ấy, cô nàng này có lòng lớn, có lẽ đã từng nghe qua và trông thấy rất nhiều chuyện, cho nên chuyện ác trong mắt cô ấy còn không thảm bằng cô ấy bị đói hai bữa.

Nghĩ đến việc lúc trước Trường Sinh thiết lập Dắt Hồn dẫn trên người tôi để bảo vệ tính mạng của mình, trong lòng tôi bỗng trào dâng một cảm giác chua xót, còn tưởng rằng cậu ấy đã quay về rồi chứ!

Cô nàng mập nói đến mức bị kích động, gần như sắp muốn tự mình nuôi ra một con cổ để cho tôi được mở mang kiến thức một chút, tiếp theo cô ấy lại nổi giận, bảo: “Vậy mà tôi còn đấu không lại bà lão chết tiệt kia nữa!”

“Được rồi!” Tôi thấy cô ấy thế này cũng sốt ruột không chịu nổi, vội bảo cô ấy quay về giường nghỉ ngơi, bằng không cô ấy lại sắp công khai xử lý tôi vì câu nói cổ không lợi hại lúc nãy.

Buổi tối, Đinh Thiệu Liên với Chu Lượng cùng nhau đến, thế mà người tên Bành Lộ kia cũng đến cùng họ.

Đinh Thiệu Liên vừa đến đã ghé vào bên giường kể chuyện ở trường học cho tôi nghe, Chu Lượng vẫn lạnh mặt quan sát xung quanh, vẻ mặt không hề tình nguyện, thỉnh thoảng Bành Lộ lại góp thêm vài lời, thời gian còn lại cô bé dùng để ngắm Chu Lượng.

Bị Đinh Thiệu Liên ồn ào một lúc thật lâu, khi sắp rời đi, Chu Lượng mới dùng vẻ mặt lạnh lùng, đưa ra một cái hộp, bảo: “Bố tôi bảo tôi đưa cho cô, chưng lên ăn đi, tránh phải nằm chết dí trên giường, lại không có ai chắn trước mặt tôi nữa!”

Câu nói này tôi nghe rất chói tai, trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Chết cũng chẳng liên quan gì đến cậu!”

Kết quả cậu ta vẫn tiếp tục làm mặt lạnh, vung tay rời đi, đi đến cửa còn đá mạnh một cước vào khung cửa.

Tôi mở cái hộp kia ra, một mùi hương ngọt ngào xộc lên, bên trong là một gốc nhân sâm lớn bằng cánh tay, xem ra rất đắt tiền.

Cô nàng mập vốn đang nằm trên giường, bây giờ lại khịt mũi một cái, nhìn tôi một cách thèm nhỏ dãi, nói: “Nếu không, bây giờ chúng ta chia nhau ăn đi?”

“Sao có thể cứ ăn như vậy được chứ!”

Tôi đang định mắng cô nàng mập, lại thấy Ngụy Yến tươi cười đứng bên cạnh mình, vẫy tay với tôi, thuần thục ngồi xuống giường, kéo chăn sang phủ kín bản thân.

Thấy cô ấy tôi lại nhớ đến ông anh quỷ bị cô ấy cướp đi vào hôm ấy, đóng nắp nhân sâm lại, nói với cô ấy: “Sao quỷ sai đại nhân lại đến đây?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1430: Tên của ác ma (1)

“Tôi cũng chẳng còn cách nào khác!” Mặt Ngụy Yến chợt trầm xuống, đưa tay ôm tôi bảo: “Tôi biết chắc chắn rằng cô giận tôi, cho nên đêm nay tôi đến ngủ với cô!”

“Được!” Tôi vung tay lên chạm vào cô ta, cô nhóc này làm quỷ sai, nhàn rỗi không có chuyện gì, dám chắc đã đi đến khắp nơi để chơi, nếu thật sự không có chuyện gì lại đến tìm tôi chứ, bèn nói thẳng: “Có chuyện gì cứ nói thẳng đi!”

“Hê! Hê!” Ngụy Yến cũng là một nhân vật có lòng lớn, vừa đặt cánh tay tôi xuống, đã vội nháy mắt ra hiệu với cô nàng mập: “Chị Uyển Nhu nói, nếu như cô không làm tượng người cho linh thể theo sau, thế nào cũng phải giải tán!”

“Có ý gì thế?” Lòng tôi giật mình, quỷ sai cũng đều cho đi rồi, sao còn giải tán cơ chứ?

Ngụy Yến ra vẻ thần bí, nhếch miệng cười nói: “Tôi có một tin nội tình!”

Cô ấy thế này, chắc cũng nghe Vương Uyển Nhu nói, tôi nhéo cái miệng đang cười toe toét của cô ấy một cái, bảo: “Nói mau, việc này do cô vỗ ngực đảm bảo mà!”

“Tôi cũng nghe mà thôi!”

Cái giường lại lún xuống, cô nàng mập lại leo lên giường tôi, chiếc giường lập tức xuất hiện thêm một người và một quỷ sai, thật là chật chội.

Tôi đẩy Ngụy Yến ý bảo cô ấy đi xuống, cô ấy đã là quỷ sai rồi, đứng cũng không mệt, nhưng cô nhóc này lại không chịu.

Cô nàng béo vốn chiếm diện tích rất nhiều, lấn đến mức tôi sắp phải ngồi lên tủ đầu giường, cuối cùng tôi tức giận, mặc kệ toàn thân đau nhức, nâng mông đứng dậy khỏi giường đi đến ngồi xuống phía đối diện, quát lớn với Ngụy Yến: “Cô muốn nói thì nói nhanh một chút, không thấy bây giờ tôi đã bị thương thành thế này rồi sao!”

Ngụy Yến kéo tay tôi qua nhìn một cái, chép miệng mấy lần, lúc này mới không đùa nữa.

Linh thể theo sau này một lòng muốn ở lại để trông chừng hai người đàn ông một lớn một nhỏ trong nhà cô ấy, nếu cô ấy chỉ muốn trông chừng thôi thì cũng không sao, nhưng cô ả này đã bắt đầu không an lòng, đầu tiên giúp người nhà làm chút chuyện này, sau đó ban đêm lại kéo chăn cho con trai này, ca hát ru cậu bé ngủ.

Kết quả là con trai của cô ấy an ủi với bố của mình rằng mẹ chưa hề rời đi, mỗi lúc trời tối đều trở về, chồng của linh thể theo sau vốn nghi ngờ trong nhà có chuyện kỳ lạ, cũng tin tưởng rằng linh thể theo sau có ở nhà giống như con trai mình.

Nhưng bọn họ có tin cũng vô dụng thôi, không phải trong nhà vẫn còn người lớn hay sao, họ thừa dịp hai bố con không ở đó, mời một pháp sư đến nhà làm pháp sự, hơn nữa còn dán rất nhiều lá bùa.

Tuy nói rằng khi hai bố con trở về đều xé hết bùa đi, nhưng linh thể theo sau đã bị thương, đang dần dần tan biến, cho nên Vương Uyển Nhu mới bảo Ngụy Yến đến thúc giục tôi, bảo tôi nhanh chóng làm cái tượng giấu người âm.

Ngụy Yến nói xong thương cảm không thôi, thỉnh thoảng còn kéo bàn tay băng bó của cô nàng béo vờ lau nước mắt.

Tôi nhìn thế nào thì cô ấy giả vờ thế đấy, bèn cười nói: “Cô biết rõ ràng đến vậy à?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Tôi đi xem qua rồi, tôi còn nói chuyện với linh thể theo sau nữa mà!” Ngụy Yến bất mãn trừng tôi một cái, nói tiếp: “Bây giờ, tôi có thể ra vào tùy lúc bất kể là ngày hay đêm!”

“Cô là quỷ sai sao không cứu cô ấy đi?” Tôi cần phải hiểu gấp thân phận quỷ sai của Ngụy Yến một lần nữa.

Quả nhiên, Ngụy Yến ném cái tay băng bó của cô nàng mập một cái, bĩu môi nói: “Chị Uyển Nhu nói, làm quỷ sai mà giúp một linh thể chạy trốn là sai trái!”

“Cô lĩnh công cướp linh thể từ trong tay tôi về là đúng sao?” Bây giờ, tôi thấy chắc Ngụy Yến này đã bị Vương Uyển Nhu tẩy não rồi, chỉ cần là lời Vương Uyển Nhu nói thì đều là chân lý, lúc nào cũng “chị Uyển Nhu nói’, “chị Uyển Nhu bảo”, quả thực khiến người ta phiền não mà!

Ngụy Yến vội vã rút về phía đầu giường, đưa mắt liếc qua tôi nói: “Dù sao, chị Uyển Nhu cũng bảo chắc chắn cô sẽ không bỏ mặc chuyện này đâu, tôi chỉ cần cho cô biết tình huống của linh thể sau lưng là được rồi!”

Tôi ngay lập tức giận đến bốc khói, đưa tay muốn đập lên đầu Ngụy Yến, thật sự muốn xem thử trong đầu cô ấy chứa cái gì, nhưng chỉ khẽ vươn tay, cả cánh tay và toàn bộ lưng cổ đều đau nhức, tôi hít mạnh hai cái, nhìn ngón tay sưng như củ cải, lập tức ỉu xìu.

“Vậy vẫn còn phải làm tượng giấu người âm à?” Cô nàng mập ở bên cạnh nghe một lúc lâu, bấy giờ mới yếu ớt mở miệng nói.

Tôi trừng cô ấy một cái, bất đắc dĩ nói: “Làm!”

Đồ vật đều ở trong nhà giám đốc Đinh, tôi không thể nào xuất viện được, nghe bảo tôi với cô nàng mập còn phải ở lại vài ngày nữa, hơn nữa hai chúng tôi thế này cũng không thể nào ra ngoài được.

Tôi đành phải gọi điện thoại nhờ giám đốc Đinh đưa đồ đến cho mình, sau khi bị dạy dỗ một trận, còn phải cẩn thận cầu xin ông ta đừng nói với bà Đinh, bằng không sẽ lại bị mắng thêm một trận, tôi rốt cuộc cũng hiểu vì sao sư thúc lại không thích về nhà rồi.

Ngụy Yến nghe thấy tôi gọi điện thoại, nâng gương mặt ngưỡng mộ nhìn tôi.

Lúc tôi buông điện thoại xuống, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, hỏi cô nàng béo xem có cần thêm những gì để làm tượng.

“Không cần đâu!” Cô nàng mập mê mang nhìn tôi một cái, nói theo: “Có điều, phải cần người làm phép đưa linh thể giấu vào trong tượng mới được!”

Tôi liếc nhìn Ngụy Yến một cái, còn chưa mở miệng, đã thấy cô ấy không ngừng khoát tay bảo: “Tôi chỉ có thể truyền tin, không thể ra tay! Không thể!”

Lập tức không còn gì để nói, ra dấu tay với cô nàng mập, hai người thương binh chúng tôi cũng sẽ không tiếp tục để ý đến tên quỷ sai vô dụng như Ngụy Yến đây.

Một mình cô ấy cũng hoàn toàn không hề cảm thấy cô quạnh, dựa vào đầu giường kéo đông kéo tây, toàn thân tôi đau nhức, phía sau không có chỗ để dựa vào, hai người bọn họ lại không nhường chỗ, tôi muốn di chuyển về phía giường của cô nàng mập, nhưng Ngụy Yến lập tức đi theo sau.

Tôi thấy chắc cô ấy đã nhàm chán đến cuống cuồng rồi, bèn chạy về giường mình, ném mấy cái bài vị dưới gối đầu ra cho cô ấy xem.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.