Chuông cảnh báo trong lòng tôi vang lên, nhưng cũng có một loại cảm giác bất lực.
Những điều kiện khác còn được, chứ ác ma muốn linh hồn của Diệp Thanh thì bất luận thế nào, chúng tôi cũng không thể đáp ứng.
Trong tình huống kiểu này, chúng tôi không còn cách nào để trao đổi nữa rồi.
Ác ma hiện thân, nói với tôi những chuyện này, đã biểu hiện rõ hơn thái độ tự tin không e ngại của nó.
Có lẽ suy đoán trước đây không hề sai. Nó không thể trực tiếp giết chết tôi, không thể giết người, có lẽ cũng không thể trực tiếp tiêu diệt một linh hồn. Nhưng thủ đoạn của nó thì nhiều lắm.
Ác ma chẳng nói gì thêm, mà đã nhanh chóng biến mất.
Tôi nhìn đám người nhà họ Nghê điên điên dại dại, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mà họ đã mất hết lý trí, không còn bộ dạng của con người bình thường.
Không điềm báo, càng không có âm khí hay tà khí như những hiện tượng quái dị. Hình như họ chỉ đơn giản là bị dọa đến vỡ mật, dọa đến phát điên.
Xe cảnh sát và xe cứu thương đã nhanh chóng có mặt, nhưng đám nhà họ Nghê chẳng phối hợp chút nào, liên tục ngoác mồm lầm bầm những lời gì đó, huơ chân múa tay, vẫy vùng điên loạn.
Sau đó, y bác sĩ trên xe cứu thương đã liên lạc với người bên chuyên khoa thần kinh, đem các thiết bị trói buộc chuyên môn qua, mới có thể đưa họ lên xe cứu thương được.
Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, những người xung quanh không ngừng xì xầm bán tán, ai nấy cũng đều tỏ ra bàng hoàng.
Trần Ái Hoa là người duy nhất chưa bị điên, ngơ ngác bị các nhân viên y tế đưa đi theo, để xử lý hậu kì.
“… Tôi đã nhìn ra từ lâu rồi mà. Thằng con lớn của Trần Gia Huy, bị vợ quản nghiêm mà trở nên vô dụng. Phía nhà vợ của cậu ta, một khóc hai quậy ba đòi tự tự, cậu ta còn cách nào chứ. Cả cha mẹ vợ của cậu ta nữa, cũng chẳng phải thứ tốt lành gì. Tôi còn nhớ trước lúc cậu ta lấy vợ, cha mẹ vợ lôi con gái mình qua, chỉ những dấu tay trên người cô ta, ép buộc cậu ta phải chịu trách nhiệm. Ta khinh…” Trong những người già ở thôn Sáu Công Nông đã có người tiết lộ.
Đám đông đến buôn dưa lê đã dấy lên một cuộc bàn tán sôi nổi mới.
Người của Cục nhà đất đã đi ra làm việc, bốn người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, không hé răng.
Đợi đến lúc người ta bỏ đi gần hết, chúng tôi mới có cơ hội nói chuyện với nhau.
Quách Ngọc Khiết không nhìn thấy gì, ngơ ngác hỏi tôi: “Vừa rồi có chuyện gì vậy? Diệp Thanh đã làm gì đó sao?”
Lúc nhắc đến hai chữ “Diệp Thanh”, Quách Ngọc Khiết nói thật khẽ.
Tôi lắc đầu: “Là ác ma.”
Quách Ngọc Khiết lập tức trợn to mắt lên.
Tí Còi rùng mình, lấm lét đảo mắt nhìn xung quanh, hình như đang tìm kiếm bóng dáng của ác ma.
Gã Béo nói: “Nó muốn thế nào? Nếu như…. Chắc nó sẽ tự đi tìm anh ta chứ?”
“Diệp Thanh không có khả năng đồng ý đâu.” Tôi nói: “Có lẽ là nó hy vọng… xúi giục được tôi?”
Nói đến đây thì giọng điệu của tôi trở nên không chắc chắn.
Ác ma tìm đến tôi, ngoại trừ để uy hiếp, thì chỉ còn mục đích như thế thôi.
Có lẽ nó sai Kiều Hử qua đây cũng vì mục đích ấy. Nhưng Kiều Hử đã chết, nên nó đành phải tự mình ra mặt.
Nhưng ngay cả tôi cũng không tin những câu vừa nói ra.
Tôi không nghĩ rằng mình sẽ phản bội Diệp Thanh. Nếu Diệp Thanh mất kiểm soát, muốn giết tôi, thì tôi sẽ chạy trốn, sẽ phản kháng. Còn như giúp ác ma để bẫy Diệp Thanh thì tôi không thể làm được.
Chuyện này rất dễ hiểu.
Tuy toàn bộ sự tình này có rất nhiều cách để làm. Tôi có thể dùng Diệp Thanh lấy lại năng lực của mình, sau đó dùng năng lực đối phó với ác ma. Nhưng tôi chẳng có chút tin tưởng nào vào kế hoạch này. Quá mạo hiểm, tôi sẽ không làm.
Tôi vô cùng buồn bực, vội gửi tin thông báo cho Ngô Linh biết tình hình.
Hồi lâu sau, Ngô Linh mới trả lời, bảo đã chuẩn bị đồ xong cả rồi.
Tôi đọc dòng tin này, mấy giây sau mới phản ứng được, ngẩng đầu lên tìm Tí Còi.
“Anh ấy đi vệ sinh rồi.” Gã Béo nói.
“Ừ. Nhóm Ngô Linh đã tìm được đồ rồi.” Tôi mở lời.
Kế hoạch này tôi chưa tiết lộ cho đám Gã Béo biết.
Gã Béo và Quách Ngọc Khiết nghe tôi nói vậy, vẫn chưa hiểu tôi đang muốn nói chuyện gì.
Đúng lúc này, Tí Còi đã trở lại, tôi bèn dựa vào kế hoạch đã bàn bạc với Ngô Linh, báo tin cho cả nhóm biết.
“Chắc tôi phải tìm cơ hội…” Tôi đang nghĩ quyển sổ viết chữ của ác ma sử dụng thế nào: “Có điều vẫn chưa biết tên của ác ma.”
“Những thứ đó mà cũng tìm được sao?” Tí Còi kinh ngạc.
“Nhận được thông tin từ nước ngoài, khả năng là do liên quan đến tình hình biến hóa của thế giới trong hiện tại.” Tôi viện lí do.
Ngẫm kĩ lại, chuyện này cũng không thể bảo là trùng hợp được. Cố tâm tìm kiếm, cộng thêm tình hình ác hóa của thế giới, toàn bộ giới quái dị đồng ý hợp tác lẫn nhau, bỏ chút thời gian để tìm ra quyển sổ và cây bút lông đi kèm, thì không phải là kì tích.
“Chắc họ cũng phải trả một cái giá gì đó.” Để thêm phần chân thực, tôi tự thêm thắt vào.
Xem ra Tí Còi đang rất tin tưởng: “Không biết nhìn như thế nào nhỉ… Nếu anh dùng thì có nguy hiểm không?”
“À… vẫn chưa rõ.” Tôi lắc đầu.
Vấn đề này tôi không biết thật.
“Phải đợi họ xuất viện đã.” Gã Béo nói.
Nam Cung Diệu khá là thảm, còn Ngô Linh và Cổ Mạch thì sẽ xuất viện nhanh thôi.
Nhưng việc ác ma đang nhắm đến Diệp Thanh, đã khiến nhóm của họ sốt ruột, hành động của Ngô Linh buộc phải gấp rút hơn.
Trải qua hai ngày nữa, tôi đã nghe được nhiều tin hành lang về gia đình họ Nghê hơn.
Tất cả những người nhà họ Nghê có mặt hôm đó đều đã bị điên, chưa thể chữa khỏi trong một thời gian ngắn. Biểu hiện bệnh chứng của họ là sợ người, tự nhốt mình một góc, ăn uống rất ít. Có người còn đói đến mức ngất xỉu, phải chuyền nước để duy trì mạng sống. Nghe nói còn cấu xé lần nhau, đòi tự sát, đã sắp chết đến nơi rồi. Lời đồn thổi đang lan khắp nơi.
Nguồn của những lời đồn thì quá rõ rồi, chính là mấy đứa con của Trần Gia Huy.
Trần Ái Hoa bị người thân khác của nhà họ Nghê đánh một trận, phải nhập viện. Hai anh em còn lại của ông ta, Trần Dung Hoa và Trần Hướng Hoa đã chửi bới một trận kịch liệt với nhà họ Nghê. Con trai của Trần Ái Hoa đã báo cảnh sát chuyện này, chuẩn bị kiện ra tòa để đòi bồi thường.
Bên cạnh đó là vụ kiện quyền giám hộ Trần Gia Huy.
Trần Mẫn Hoa đã chết trong vụ động đất, chồng và con của bà ta vẫn còn, tuy rất quyết liệt nhưng phong cách hành sự rất khác nhà họ Nghê. Hai cha con khóc kể mấy trận, bám riết Trần Dung Hoa và Trần Hướng Hoa phải đồng ý với yêu cầu của mình. Trần Ái Hoa đang nằm viện, nên còn bị họ bám gắt hơn. Hình như đã sắp đạt được thỏa thuận, ba gia đình còn lại sẽ chi trả một khoản tiền bồi thường cho gia đình Trần Mẫn Hoa.
Mấy sự tình chồng chéo vào nhau, khiến những người này không có thời gian đến gây khó dễ với Phòng Di dời chúng tôi.
Tôi vừa lắng nghe tin tức trong khu dân cư, vừa chờ đợi hiệu lệnh của Ngô Linh.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu vở diễn sau cùng.
Vì yêu cầu chân thực để Tí Còi hoàn toàn tin tưởng, Ngô Linh đã quyết định chọn thôn Sáu Công Nông làm sân khấu.
Thời gian được định vào buổi chiều, lúc các dì, các cô đang ngủ trưa hoặc đi đánh mạt chược.
Mấy ngày hôm nay, lượng người ở thôn Sáu Công Nông đã giảm hẳn.
Tuy không khí bàn tán vẫn còn nóng, nhưng lượng người giảm thiểu là chuyện không thể tranh cãi.
Rất nhiều người sau khi quan sát tiến độ giải tỏa, đã chủ động đến xem nhà thuê tạm thời trước, cũng có người lại dọn về nhà con cái. Một số khách đến thuê nhà ở thôn Sáu Công Nông, tuy trước đó có ý muốn ở tiếp, nhưng giờ cũng đã muốn dọn đi sớm hơn.
Cháy nổ, đường ống nước bị vỡ, cộng thêm động đất, mấy sự cố liên tiếp khiến lượng cư dân ở thôn Sáu Công Nông rơi vào trạng thái suy giảm như xe không phanh trượt dốc.
Trong quá trình đó, có thể không ít người bị người khác, hoặc bị chính tiềm thức của mình đánh thức kí ức, nhớ lại Diệp Thanh, nhớ lại tai họa mà gia đình Diệp Thanh phải hứng chịu năm xưa, nên lũ lượt dọn đi cứ như đang bỏ trốn.
Sau khi ít người, thì chúng tôi sẽ dễ hành động hơn.
Quách Ngọc Khiết không thể nhìn thấy ác ma, nên tất nhiên là bị chúng tôi để lại ủy ban, để ứng phó với nhóm của Chủ nhiệm Mao.
Gã Béo và Tí Còi thì rất nghĩa khí, quyết định cùng tôi đến tòa nhà số 6.
Đó cũng là sân khấu cuối cùng mà Ngô Linh đã chọn.
Sau khi cùng Cổ Mạch chạy xe đến dưới chân nhà số 6, Ngô Linh gửi tin nhắn cho chúng tôi.
Chúng tôi tìm cơ hội, lén chạy đến tòa nhà số 6 đang bị phong tỏa, nhìn thấy Ngô Linh đã dùng băng dính dán trên mặt đường, bao thành một vòng quanh tòa lầu.
Loại băng dính này chúng tôi đã từng thấy, đó là phép thuật che mắt, khiến người bình thường không thấy được diễn biến bên trong tòa nhà, đồng thời còn tránh khỏi khu vực được bao lại trong vô thức.
Ngô Linh vẫy tay gọi chúng tôi qua.
Lúc này Cổ Mạch cũng đã xuống xe, trên tay sách một túi ni lông, nhìn vào rất giống mấy ông chú trung niên mới đi siêu thị về. Tôi bước qua phạm vi của chuỗi băng dính, xách dùm túi ni lông cho Cổ Mạch, rồi nghía mắt nhìn vào trong túi.
Một quyển sổ cổ dày hệt như trong phim hiện ra trước mắt tôi. Trong đầu tôi chợt xẹt qua ý nghĩ gì đó, nhưng tôi không theo kịp nó.
Cổ Mạch rút ra một thứ mới từ trong túi áo – một cây bút lông trắng khiết và cả một chiếc lọ thủy tinh rất tinh xảo, bên trong chứa chất lỏng màu đỏ.