Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 134



Thẩm Như Như chui vào ổ chăn, tắt đèn đầu giường, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời âm u, ngoài cửa sổ đang mưa, không khí cực kỳ nặng nề.

Ngày mưa khí áp thấp, con người rất dễ dàng buồn ngủ, ngủ rồi thì lại khó có thể tỉnh táo, khi Thẩm Như Như đang mê man nửa tỉnh nửa mê thì nghe thấy có người gõ cửa, ngay sau đó là tiếng mở cửa, tiếng nói chuyện rất nhỏ lúc được lúc mất của Từ Dẫn Châu và bà Tập truyền đến.

“… Có người tìm..”

“Nói là đạo sĩ…”

Cô ngay lập tức trợn mắt ngồi dậy: “Nhanh vậy mà chi viện đã tới rồi à?”

Vội vàng rửa mặt sửa sang lại, Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu xuống lầu thì thấy hai người đàn ông mặc tây trang đeo giày da đứng ở trong phòng khách, một người trong đó có khuôn mặt trẻ con, trên mặt mang vẻ tươi cười nhìn qua cực kì dễ gần, còn một người khác thì lại là dáng vẻ cau mày khó chịu, vừa thấy là biết rất khó bắt chuyện.

Cô chớp đôi mắt, đi lên phía trước: “Chào hai vị đạo hữu, tôi là Thẩm Như Như của Huyền Thiên Quan”

Hai người đàn ông nhìn về phía cô, người có khuôn mặt trẻ con quả nhiên dễ gần giống như vẻ bề ngoài của anh ta vậy, lập tức cười tiếp lời nói: “Chào đạo hữu Thẩm, tôi là Bùi Y của Tam Thanh Quan ở thành phố S, đây là sư huynh của tôi, Bách Lý Thanh.

Bách Lý? Thẩm Như Như hỏi: “Có quan hệ gì với Bách Lý Vô Thù không?”

“Đạo hữu Thẩm biết chú năm à, ha ha ha, thật là trùng hợp, trước kia sư huynh Tiểu Thanh và chú năm là đồng môn đấy” Bùi Y vui vẻ nói, tươi cười cũng chân thành hơn vừa nãy rất nhiều.

Bách Lý Thanh vẫn mang cái vẻ mặt thối hoắm ấy: “Đã bảo đừng gọi tôi là Tiểu Thanh nữa mà.

Bùi Y cười hì hì: “Đều là người một nhà cả mà, có sao đâu?

Sau khi làm quen với nhau, Thẩm Như Như kể lại chuyện đã xảy ra một cách ngắn gọn cho hai người nghe một lân.

Bùi Y không có phản ứng gì đối với hành động của Hướng Ân Trừng và Liên đại nhân, nhưng lại quay ra nhìn Từ Dẫn Châu mấy lần: “Thể chất của ngài Từ đặc biệt thật đấy, sát khí quấn thân nhưng lại bình yên vô sự, tôi sống gần ba mươi năm cũng chưa gặp qua bao giờ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 4: 4: Vào Rừng 4

Từ Dẫn Châu khiêm tốn cười.

Thẩm Như Như nghĩ thầm cái gì mà bình yên vô sự chứ, đó là do anh ta chưa nhìn thấy dáng vẻ như quỷ của anh ấy lúc trước thôi.

Bách Lý Thanh và Bách Lý Vô Thù không hổ là sư huynh đệ đồng môn, phong cách làm việc đều thừa hưởng từ một nguồn, anh ta đập bàn đứng lên, không biết biến ra một thanh trường kiếm từ chỗ nào, mặc một bộ trang phục chính thức trông chẳng ra đâu vào đâu.

“Sợ cái gì, chỉ cần anh ta dám tìm tới cửa lần nữa, chúng ta sẽ cho anh ta đẹp mặt”

Bùi Y lập tức vỗ tay, cổ vũ rất nhiệt tình: “Sư huynh Tiểu Thanh nói rất đúng, chúng ta có nhiều người, không sợ đối mặt trực diện”

””

Thẩm Như Như: “…” Ban Đặc Biệt của mấy người quen lấy nhân số để phân thắng bại à, liệu có phải hơi qua loa rồi không?

Giữa trưa 12 giờ, Lưu Tuyền đến, anh ta mang đến một con gà đen đã giết xong cùng với một túi đồ bổ to, nói là cho hai vợ chồng Tập lão bồi bổ thân thể.

Bây giờ đang là thời gian ăn cơm trưa của nhà họ Tập, hai vợ chồng đang ăn cơm, bà Tập mời Lưu Tuyền ngồi xuống ăn cùng, anh ta cũng không hề khách sáo, quen cửa quen nẻo kéo ghế dựa ngồi xuống, người hầu lập tức lấy thêm một bộ bát đũa cho anh ta. Anh ta cầm bát lên nhìn khắp nơi rồi hỏi: “Cô Thẩm và anh Từ đâu rồi, bọn họ không ra ăn cơm à?”

Bà Tập nói: “Bọn họ nói có chuyện phải làm, đã đi từ sáng rồi.

Sắc mặt của Lưu Tuyền thay đổi: “Đi rồi?! Sao mà nhanh vậy?”

Tập lão lần đầu tiên thấy anh ta hoảng loạn như thế, có chút kinh ngạc: “Cháu có việc gấp tìm cô Thẩm à?”

Lưu Tuyền lấy lại tinh thần, đè xuống cảm xúc nôn nóng trong lòng, kéo khóe miệng, lắc đầu cố cười: “Không có gì, chỉ là khá kinh ngạc thôi, còn tưởng rằng sẽ ăn cơm trưa rồi mới đi…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 86: C86: Chương 86

Ăn một bữa cơm mà nuốt mãi không trôi, Lưu Tuyền thất thần ăn vài miếng, khi đang tìm lý do rời đi thì bà Tập bỗng nhiên đổ một ly trà cho anh ta, vẻ mặt quan tâm nói: “Cháu làm sao thế, nhìn giống như không có tâm trạng ăn uống vậy, uống ly trà tiêu thực rồi lại ăn thêm một chút đi.

Lưu Tuyền đối mặt với vẻ quan tâm trong mắt bà Tập, cảm xúc áy náy trong lòng lại trỗi dậy, anh ta ngoan ngoãn nhận lấy cái ly, uống một hơi hết nước trà, cầm chiếc đũa lên chuẩn bị tiếp tục ăn cơm.

Bà Tập thấy anh ta uống hết nước trà, cười hỏi: “Ta thấy cháu có hơi thất thần, buổi chiều có chuyện quan trọng gì à?”

Lưu Tuyền lắc đầu đang muốn nói không có gì, nhưng trong miệng lại ma xui quỷ khiến thốt ra một câu: “Đúng vậy, cô Thẩm và ngài Từ đi rồi, cháu không có cách nào báo cáo kết quả làm việc với Liên Vụ, anh ta không bắt được ngài Từ thì sẽ không để yên đâu, cháu phải về nghĩ cách.

Không khống chế được mà nói ra những lời này, anh ta hoảng sợ ném đôi đũa xuống rồi che miệng mình lại, đôi mắt trợn to như chuông đồng, tràn đầy vẻ không thể tin được.

Anh ta nhớ rõ, Hướng Ân Trừng cũng khai ra hành vi phạm tội như thế, Thẩm Như Như nói đã hạ bùa với anh ta, cho nên bây giờ… Mình cũng bị hạ bùa rồi… Lưu Tuyền từ từ nhìn về phía ly nước trên mặt bàn, rồi lại ngẩng đầu về phía bà Tập, anh ta nhếch miệng cười, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Dì cho cháu uống cái gì?”

Trái tim của bà Tập chùng xuống, bà ta ngửa người ra sau theo bản năng, nước mắt lưng tròng: “Lưu Tuyền, có phải cháu có qua lại với tên ác nhân hại Lật Tử đúng không? Vì sao chứ? Cuối cùng thì cháu tiếp cận chúng ta vì mục đích gì?”

Trên bàn cơm chỉ có lão Tập là còn ở ngoài cuộc, ông ấy không hiểu ra sao: “Mấy người làm sao vậy, đang nói cái gì thế, Lưu Tuyền muốn bắt ngài Từ à??”

Tham Khảo Thêm:  Chương 50: Vượt qua ngưỡng sử dụng

Lưu Tuyền cố hết sức muốn phủ nhận, anh ta liên tục lắc đầu, biểu cảm trên mặt cực kỳ chân thành, nhưng những lời nói ra lại khiến cho người ta không rét mà run: “Không sai, cháu có qua lại với Liên đại nhân, anh ta tên là Liên Vụ, đã từng đã cứu cháu một mạng. Ba năm trước khi cháu bị ung thư sắp chết, là anh ta từ trên trời giáng xuống trao cho cháu một sinh mệnh mới. Làm điều kiện trao đổi, cháu đồng ý làm việc cho anh ta, chú, dì, cháu cũng không còn cách nào nữa, nếu cháu không giúp anh ta thì cháu sẽ chết mất, cháu vẫn còn trẻ, không muốn chết, thật sự rất xin lỗi!”

“Trước kia khi Liên Vụ mới xuất hiện, anh ta chỉ là một sợi hồn phách mà thôi, anh ta muốn một thân thể thích hợp. Sau đó anh ta phát hiện ra thầy, nói thầy là thân thể Thiên Nguyên rất thích hợp để tu luyện, bắt cháu phải lấy bằng được thân thể của thầy về tay. Cháu thật sự không còn cách nào nữa, cháu biết Hướng Ân Trừng thích cháu, người như anh ta vừa ích kỷ vừa ác độc, đã từng làm rất nhiều chuyện xấu. Vì thế cháu giả vờ như đang yêu thầm thầy, dẫn đường cho Hướng Ân Trừng thổ lộ với thầy, tung tin đồn… Lợi dụng anh ta để bắt thầy lại… sau khi anh ta xé da mặt của thầy, cháu trộm lấy thân thể của người khác để đổi với thầy rồi đưa cho Liên Vụ… Cháu biết cháu làm như vậy là không đúng, mấy năm nay cháu vẫn luôn sống trong nước sôi lửa bỏng, cháu thật sự rất áy náy, thường xuyên mơ thấy thầy tới tìm cháu, nhưng mà cháu không muốn chết, cháu vẫn còn trẻ, cháu vẫn còn rất nhiều năm để sống nữa!”

“Chú, dì, cháu sẽ đối xử với hai người như cha mẹ ruột, sau này cháu sẽ phụng dưỡng hai người, cầu xin hai người tha thứ cho cháu có được không, cháu thật sự rất xin lỗi, cháu chỉ là không muốn chết mà thôi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.