Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 173



Chương 173

Lúc Cổ Thành Trung quay lại, di không giấu, Cổ Thành Trung cũng đoán ra được, anh không có nhà, sao cô có thể an phận cho được.

“Lần sau lấy ít huyết yến cho cô ấy bồi bổ, đừng nói cho cô ấy biết đó là gì.”

“Vâng thưa cậu.”

“Tiện thể hãy trông cô ấy ăn, tôi sợ cô ấy ăn

không hết lại đau bụng.”

“Câu đối xử với cô Trúc Linh tốt quá.”

“Cô ấy đối xử với tôi cũng rất tốt nên tôi mới muốn dùng thân báo đáp tử tế cho cô ấy.”

Cố Thành Trung dịu dàng nói, nhắc tới Hứa Trúc Linh là nụ cười lại thoáng hiện bên khóe môi ẩn chứa đây sự cưng chiều.

Anh vừa bước lên tầng đã thấy Hứa Trúc Linh đang làm ổ trên ghế sô pha. Anh liên bước chậm lại, sợ làm người đang ngủ kia tỉnh giác.

Hứa Trúc Linh ngủ rất say nhưng khi anh vừa ngồi xuống, cô đã cảm nhận được mà mơ màng mo mát.

“Anh về rồi à?”

“Ừ, đã giải xong để chưa?”

“Xong rồi, anh có thể kiểm tra!”

“Em đau bụng, anh xoa giúp em đi, máu bẩm vẫn còn chưa tan nữa…”

Cô nắm tay anh đặt lên bụng mình, bụng của cô rất mềm, sờ vào còn thấy rất nhiều thịt.

Anh vừa cầm bài tập kiểm tra cẩn thận vừa dùng tay chậm rãi xoa cho cô.

Hứa Trúc Linh lại bắt đầu mơ màng, xem ra là sắp ngủ rồi,

“Hứa Trúc Linh.”

Cô nghe tiếng anh đang gọi cô bèn dùng giọng mũi nhẹ đáp lời.

“Đúng hết rồi, thường cho em nhé.”

Nói rồi anh củi xuống dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

Nu hôn tuy chỉ thoáng qua nhưng lại đầy yêu thương.

Hứa Trúc Linh cảm nhận được, không nên được nhẹ cười nói: “Lần sau… vẫn muốn.”

Hứa Trúc Linh đã ở nhà tĩnh dưỡng suốt nhiều ngày và uống không ít Lục Cá Hạch Đào.

Đợi đến khi sức khỏe cô đã gần như hồi phục trở lại thì cuộc thi ờ trường cũng bắt đầu.

Viện trường cũng khuyên cô không được thì để năm sau đến nhưng cô lại cố chấp muốn đi.

Có người thấy tài giỏi như vậy thì cuộc thi lần này chắc chắn sẽ rất thuận lợi, cần gì phải đợi đến năm sau thi bù chứ?

Tham Khảo Thêm:  Chương 17: Người nhà

Lúc đi thi, Cố Thành Trung giống y như phụ huynh giúp Hứa Trúc Linh chuẩn bị balo.

Đồ dùng học tập cắn có không thiếu thứ gì, thậm chí anh còn nhét thêm hai món điểm tâm vào balo vì sợ cô đói quá ngất xiu.

Hứa Trúc Linh vô cùng vui vẻ đi thi, lúc về Cố thành Trung hỏi cô thi cử sao rồi.

“Em thấy cũng không tồi đâu, đạt chuẩn chỉ là vấn để nhỏ thôi!”Hứa Trúc Linh đắc ý nói.

“Cũng không xem xem thấy day em là ai chứ.” Cố Thành Trung không nhịn được cười đáp.

“Thầy đúng là thầy giỏi mà!”

Hứa Trúc Linh ôm Cổ Thành Trung không kiểm được hôn anh một cái.

Cổ Thành Trung nhìn cô bằng ảnh mắt dịu dàng, đẩy yêu chiều.

Những ngày nghi đông vô cùng nhàn hạ, hôm nay Cố Thành Trung đã xử lí xong hết công việc từ sớm, muốn nhanh chóng về nhà ở bên Hứa Trúc Linh.

Anh còn gọi cho chủ An để biết hôm nay cô nhóc kia ở nhà có ngoan ngoãn, nghe lời hay không.

Mặc dù vết thương trên người đã tốt lên nhiều, nhưng anh vẫn luôn sợ đại não sau khi bị chấn động sẽ để lại di chứng, sợ cô lại bị ngốc trước tuổi già,

Chủ An nghe điện thoại nói rằng Hứa Trúc Linh đã đến trường rồi,

Còn bảo hôm nay có kết quả cuối kì nên Hứa Trúc Linh đã đến ký túc xã lấy ít đồ rồi.

Cổ Thành Trung nghe vậy khẽ cau mày. Có kết quả cuối kỳ rồi. thời gian này anh đã giúp

cô bố túc không it. Thấy giòi day ra trò tốt, người thấy như anh dạy hay như vậy thì chắc chắn theo lý thuyết mà nói, cô học trò này cũng có thể làm thấy giáo no mày nở mặt rối.

“Anh Tùng, chuẩn bị xe đến đại học Đà Nẵng đi.”

Trên đường đi, trong xe…

Cổ Thành Trung rơi vào trầm tư hỏi: “Anh Tùng, lần thi này Trúc Linh làm không tồi, tôi nên thường gì cho cô ấy bây giờ?”

“Cô Trúc Linh chi thích ăn thôi, hay là anh đãi cô ấy một bữa đi?”

“Ăn sao, vậy có phải không được chân thành lắm

Tham Khảo Thêm:  Chương 48: Chương 48

không?”

“Thưa anh, tôi có biết một nhà hàng Tây, không khí vô cùng lãng mạn, năm ở trên một hòn đảo, tối còn có pháo hoa bắn đấy trời nữa. Nếu anh bao cả, với ảnh trăng sáng rọi lên bờ cát và pháo hoa đầy lãng mạn, chắc chắn cô Trúc Linh sẽ bị anh làm cảm động đến không biết nói gì luôn. Đến khi ấy thì chẳng phải điều nên đến hay điều không nên đều sẽ diễn ra cả hay sao?”

Chỉ trong chốc lát Khương Anh Tùng đã trở thành lão làng như thể rất có kinh nghiệm trong loại chuyện như vậy.

Nghe được nửa đầu thì Có Thành Trung cũng thấy khá ổn nhưng càng nghe thì lại càng thấy không được đứng đắn,

Anh cẩm tài liệu lên gỗ thẳng xuống bả vai Khương Anh Tùng không chút khách khí: “Thu lại cái suy nghĩ thô thiển ấy của cậu đi, tôi là người đàng hoàng. Mấy lời này đừng có mà nói trước mặt Trúc Linh. Đừng có làm hư cô gái của tôi, rõ chưa?”

“Vâng vâng vâng, tôi đảm bảo sẽ không cho cô Trúc Linh biết.”

“Ngoại trừ pháo hoa và bữa ăn tây ra thì tôi còn cần chuẩn bị quà cáp gi hay không?”

Cổ Thành Trung hòi.

Anh còn chẳng bao giờ phí tâm tư suy nghĩ để ki được những hợp đồng cả trăm tỷ như vậy.

Nhưng hôm nay lại vô cùng đắn đo, tổn tâm, tổn sức vì tặng thưởng cho Hứa Trúc Linh.

Anh nghĩ một chút lại không kiểm được muốn tự cười chính mình.

Nhưng vậy thì đã sao, điều anh muốn chính là vậy. Anh muốn giao hết cho cô những thứ tốt nhất trên thế giới này.

“Nhẫn thì sao?”

“Đất quá, tôi sợ sau này cô ấy gặp cướp lại tinh nguyện để người ta cắt ngón tay cũng nhất quyết không chịu tháo nhẫn ra.” Cố Thành Trung ôm trán nói, anh quà là rất hiểu cái tỉnh ham mê vật chất của Hứa Trúc Linh.

Lúc vứt đồ cũ trong nhà đi, cả chú An cũng không dám để Hứa Trúc Linh biết được.

Chủ ấy sơn Hứa Trúc Linh sẽ đau lòng suốt cả ngày. Cô vừa nghĩ đến chuyện đồng gia sản tỷ bạc của mình bị ném đi đã ăn không ngon, ngủ không yên, cuối cùng người gặp xui xẻo lại chính là anh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 180: 180: Nghiệp Hỏa

“Vậy… quần áo?”

“Cũng đắt quá.”

Anh lại nghĩ đến sau khi Hứa Trúc Linh biết đổ trên người đắt tiến ra sao lại ăn gì cũng cẩn thận từng chút.

Chính thế nên cô còn học được lễ nghi trong bữa ăn của phương Tây, nhét một mành vài trắng trước cổ áo mình.

Để tránh cho quản áo bị bắn, cô đúng là đã cố hết sức rồi. Khương Anh Tùng bất lực: “Thưa anh, tôi nói thật cô Trúc Linh hình như có chút bất thường đấy. Chắc là cà Đà Nẵng cũng chẳng tìm nổi người thứ hai giống vậy đâu. Anh có nhiều gia sàn như thế, bất động sản với cổ phần tính sơ chắc cũng hơn mấy nghìn tỷ rối đi. Người khác mà biết người đàn ông của mình giàu như thế, chắc chắn sẽ vui mừng hớn hở, thích gì mua đó. Vậy mà cô Trúc Linh lại ngược lại, mở không it tài khoản ngân hàng, mà lại để hết tiền dành dụm vào đó.”

“Cậu đừng có mà nói cho Trúc Linh biết tôi có bao nhiều gia sàn, đừng có dọa cô ấy.”

Cổ Thành Trung tức giận trừng mắt: “Tôi đã cười được một cô gái biết cần kiệm chăm lo gia đình, đó là chuyện tốt. Cậu mà dám nói năng lung tung thì nghi tết cũng không có đâu, đừng mong có thể tìm được đối tượng xem mắt.”

Khương Anh Tùng nghe vậy vội vàng ngậm mồm lại.

Lúc này Cổ Thành Trung vẫn chưa thể nghĩ ra sẽ tặng món quà gì nên đành gác qua một bên.

Giờ vẫn còn sởm, có thể từ từ nghĩ ngợi. Có Thành Trung đi thẳng đến kí túc xá sinh viên, anh sớm đã quen rồi, ai cũng chẳng dám cản anh lại.

Nhưng Hứa Trúc Linh lại không ở trong kí túc xá, bạn cùng phòng cô bảo với anh, Hứa Trúc Linh đã đến phòng làm việc của viện trưởng rồi.

“Chắc là kết quả thi tốt lắm nên môi đến cảm ơn viện trưởng.”Cố Thành Trung nở nụ cười rất đẹp.

Hết cách rồi, cô vợ nhỏ của anh là vậy mà, lương thiện lại đáng yêu. Nhưng lúc này, Hứa Trúc Linh lại đang run rẩy đứng trước bàn làm việc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.