Ẩn Long

Chương 180: 180: Nghiệp Hỏa



Bị trọng kích nện trúng, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên tái nhợt.

Đồng thời, một cỗ buồn bực ở trong lồng ngực truyền đến, nhất thời để Trần Viễn có chút nhịn không được, phun ra một ngụm máu tươi.
May mắn, vừa rồi Trần Viễn phản ứng rất kịp thời, anh đã vận dụng nội lực quán thâu vào hai đầu cánh tay.

Thế nên, mặc dù nhìn bộ dáng của anh lúc này có chút chật vật, nhưng chỉ bị một ít nội thương, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Thấy một màn này, vẻ mặt của gã quái vật đầu người thân rắn càng thêm trở nên dữ tợn.

Ngay sau đó, thân hình của hắn nhanh chóng trườn lới, áp sát về phía Trần Viễn.

Đồng thời, từ trong cổ họng của nó lúc này phát ra một trận âm thanh trầm thấp, một đầu nắm tay được bộc một lớp kim loại, bất ngờ hướng về phía Trần Viễn đánh tới.
Rầm!
Một quyền này của con quái vật đầu người thân rắn mang theo lực lượng vô cùng kinh khủng.

Cho dù là Trần Viễn lúc này cũng không dám đón đỡ, anh nhóng chóng lướt người tránh đi.

Đồng thời, trong lòng không ngừng vang lên một trận buồn bực.
Kỳ thật, thực lực của con quái vật này cũng chỉ tương đương với một người tu luyện cấp bậc tông sư đỉnh phong.

Thế nhưng, phòng ngự của nó quá mức cường đại.

Hơn nữa, tiếng hống của nó còn mang theo một loại đặc hiệu, có thể khiến cho tinh thần của người đối diện dễ rơi vào trong tình trạng hỗn loạn.

May là, trước đó đã diệt sát qua hai đầu quái vật ở bên ngoài hang động, nên đối với công kích của nó anh đã có đề phòng từ trước, thế nên cũng không dễ dàng trúng chiêu.
Nhưng mà, một kích này không đánh trúng, con quái vật đầu người thân rắn cũng không dễ dàng bỏ qua cho anh.

Ngay lúc này, âm thanh chiến đấu ở trong thạch động càng lúc càng thêm trở nên kịch liệt.

Đồng thời, lúc này Trần Viễn cũng bất thình lình cảm nhận được, vậy mà phía bên trong còn xuất hiện mấy cỗ khí tức vô cùng kinh khủng, đang dần dần hướng về phía bên này chạy tới.
Nhất thời, trong lòng thầm hô lên một tiếng không ổn.

Trần Viễn cũng không dám chần chừ nữa.

Anh lớn giọng quát lên một tiếng.
“Chết đi!”
Ngay sau đó, từ trên người của Trần Viễn phóng xuất ra một cỗ khí thế cực kỳ kinh khủng, dọa cho con quái vật đầu người thân rắn có chút sợ hãi, không khỏi vội vàng lui lại phía sau một đoạn.
Nhưng mà, công kích của Trần Viễn không có đánh tới.

Ngược lại, thân hình của anh cấp tốc hướng về phía một đoạn thạch nhũ, phía trên có lưu lại một vũng Thiên Niên Linh Nhũ.

Không một chút nghĩ ngợi, Trần Viễn liền lấy ra bi đông đeo ở trên người, trực tiếp vớt đi một đoạn nước đọng, rồi cấp tốc lao về phía đầm nước để chạy trốn.
Ào!
Nhìn thấy đầm nước bắn lên tung tóe, lúc này vẻ mặt của con quái vật đầu người thân rắn vẫn có chút nghệch ra.

Tham Khảo Thêm:  Chương 172: Ngoại truyện 3

Đợi cho nó kịp phản ứng lại, thì thân ảnh của Trần Viễn đã biến mất không thấy gì nữa.
“Gào! Hống!”
Ầm Ầm!
Qua một lúc, con quái vật lúc này mới kịp phản ứng lại, ánh mắt của nó vô cùng phẫn nộ, tức giận dùng lấy cái đuôi liên tục hướng về phía đầm nước đập xuống từng đợt sóng nước cao tới chục mét.
Ầm!
Ầm!
Sau một hồi phát tiết ra tức giận ở trong lòng, con quái vật đầu người thân rắn vậy mà không có giống như đồng bọn của nó trước đó, chạy đuổi theo Trần Viễn.

Ngược lại, thân hình của nó cấp tốc chuyển động, hướng về phía bên trong thạch động đi tới.
“Đội trưởng, đội trưởng! Anh không có sao chứ?!”
Vừa mới lao ra khỏi mặt nước.

Lúc này, âm thanh của các binh sĩ ở trên bờ đột nhiên kêu lên, để cho Trần Viễn không khỏi đưa mắt qua nhìn lại.

Lúc này, thi thể của hai con quái vật đầu người thân rắn đã không thấy đâu nữa.

Nhìn bộ dáng, sợ rằng đã bị những bị sĩ này xử lý.
Chỉ có điều, hiện tại Trần Viễn cũng không có thời gian để lo nghĩ nhiều như vậy.

Anh nhanh người chui ra khỏi lỗ hổng ở dưới vách đá, bò lên trên mặt đất.

Sau đó, anh đưa mắt nhìn về phía một tiểu đội trưởng ở gần đó, gọi đến.

“Cậu Khâm, cậu lại đây một chút!”
Trần Khâm vừa nghe được tiếng hô của Trần Viễn, trong lòng có chút giật mình, sắc mặt mang theo mấy phần thấp thỏm vội vàng chạy tới.
“Đội, đội trưởng, anh gọi tôi có chuyện gì?!”
Nhìn thấy bộ dáng của đối phương lúc này, Trần Viễn cũng không có nói nhảm nhiều, trực tiếp hạ lệnh xuống.
“Đi tới thông báo với mọi người, nhanh chóng thu dọn hành lý, lập tức rời khỏi nơi này.

Đồng thời, cậu thay mặt tôi, liên lạc về sở chỉ huy, đề nghị bọn họ cử thêm trực thăng đến đây để đưa đón các cậu trở về, rõ chưa?!”
Nghe được mệnh lệnh của Trần Viễn, vẻ mặt của Trần Khâm không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc.

Nhưng ngay lập tức, Trần Khâm liền vô cùng nghiêm túc, đứng nghiêm, đưa tay giơ ngang lên đầu, rồi đáp lại.
“Rõ, thưa đội trưởng!”
“Tốt! Cậu có thể rời đi!”
“Vâng!”
Nhìn thấy bóng lưng của Trần Khâm rời đi, lúc này vẻ mặt của Trần Viễn mới hơi hơi buông lỏng một chút.

Kỳ thật, lần này dẫn theo đội ngũ đến đây, Trần Viễn cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra nhiều biến cố như vậy.

Nhất là, lúc trước hai chiếc trực thăng đột nhiên bị đót cháy, để trong lòng Trần Viễn có một vài suy đoán.

Chỉ là, những suy đoán này của anh không quá chắc chắn.

Hiện tại, kết hợp với một vài tình huống vừa mới diễn ra, cái suy đoàn này của Trần Viễn lại có nhiều thêm mấy phần chắc chắn.
Thế nhưng, chuyện này cũng để cho Trần Viễn lập tức cảnh tỉnh lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 168

Chỉ dựa vào một nhóm binh sĩ thực lực phổ thông chỉ mới đạt đến cấp bậc võ sư đến đại võ sư mà nói, thì chuyến tầm bảo này chẳng khác nào đi đem tặng đầu người.

Dù sao, thực lực của mỗi con quái vật đầu người thân rắn ở bên kia đầm nước, rõ ràng đều không thấp hơn tông sư sơ kỳ.

Hơn nữa, từ trong âm thanh chiến đấu ở trong thạch động truyền đến, những người bên trong càng thêm để cho Trần Viễn cảm thấy vô cùng bất an.

Bởi vì, anh có thể cảm nhận được có mấy cỗ khí tức, hoàn toàn không hề thua kém gì so với ông chú bảo tiêu của tiểu thư nhà họ Đàm.

Thậm chí, có một cỗ khí tức còn để cho Trần Viễn cảm thấy hết sức sợ hãi.

Người này, sợ rằng không thua kém gì ông cụ nhà họ Đàm, cũng như cha vợ của anh hiện tại.
Tất nhiên, tất cả những này chỉ là suy đoán ở trong lòng của Trần Viễn mà thôi.

Dù sao, chiến đấu vẫn còn chưa có kết thúc, anh cũng không có biết rõ bên trong còn có ẩn tàng cao thủ nào nữa hay không.

Nói như thế nào, đám quái vật đầu người thân rằng này quả thực có chút quỷ dị.

Sợ rằng, đám người kia muốn chiếm được bảo tàng cũng phải trả ra một cái giá không nhỏ.
Mà điều này, Trần Viễn cũng không nghĩ tới là mình có chút suy đoán chính xác.

Trong lúc Trần Viễn đang cùng với người của mình đang chuẩn bị tiến hành di tản.

Lúc này, bên trong thạch động một nhóm người mặc quần áo theo phong cách cổ xưa, tay cầm đủ các loại vũ khí, cùng với một nhóm quái vật đầu người thân rắn xảy ra một tràn kịch chiến.
Chỉ có điều, so với những con quái vật đầu người thân rắn mà Trần Viễn vừa mới gặp phải, rõ ràng hình thể của những con quái vật này càng thêm cao lớn hơn rất nhiều.

Hơn nữa, trên người của bọn chúng đều tảng ra từng cỗ khí tức vô cùng cổ xưa.

Đồng thời, bất thình lình thực lực của đám quái vật này vậy mà đều không thấp hơn cảnh giới đại tông sư của nhân loại.
“Nhân loại đáng chết, các ngươi vậy mà nghĩ muốn mở ra bảo tàng của chủ nhân.

Tất cả các người đều nhất định sẽ bị thần diệt sát!”
Ầm!
Ầm!
Mặc dù thạch động dài rộng đến mấy chục ngàn mét vuông, nhưng rõ ràng trải qua một hồi kịch chiến, khắp nơi đều giăng đầy từng chồng đổ nát.

Hơn nữa, công kích của những người này đều mang theo một cỗ khí thế hủy thiên diệt địa.

Nếu như không phải vách của thạch động này là một loại vật liệu đặc thù, có thể chịu đựng được công kích của đại tông sư trở lên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Sợ rằng, chỉ đánh nhau một hồi, toàn bộ thạch động đã phải đổ sập xuống.
“Lão đại, chúng ta phải làm như thế nào bây giờ? Đám quái vật này thật sự là quá khó dây dưa.

Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng chúng ta không thể nào kiên trì được bao lâu.”
Lúc này, một gã đàn ông mặt sẹo, tay cầm lấy một thanh đoản đao, vừa chém về phía một con quái vật đầu người thân rắn, vừa nhịn không được đối với một gã đàn ông đeo mặt nạ sắt, tay cầm trường thương ở gần đó hô lên.
“Hừ, cố kiên trì một chút.

Tiếp viện sẽ lập tức chạy đến.

Đến lúc đó, chúng ta có thể cùng nhau chia ra bảo tàng.”
Âm thanh từ trong miệng của gã đàn ông đeo mặt nạ phát ra.

Nhưng không biết là do bị lớp mặt nạ bên ngoài bao phủ, hay là vì cố ý giả trang.

Mà lúc này, giọng nói của người đàn ông đeo mặt nạ hơi có phần trung tính, cũng không phân biệt được rõ là nam hay là nữ.
Thế nhưng, lời này của hắn vừa mới nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều không khỏi sáng lên.

Kỳ thật, bọn họ ban đầu cho rằng chỉ dựa vào thực lực của nhóm người mình, liền có thể đem bảo tàng đoạt tới trong tay.

Nhưng ai cũng không nghĩ đến, trải qua nhiều năm như vậy, đám quái vật ở trong bảo tàng lúc này vậy mà đều đồng loạt tiến giai.

Hơn nữa, lực phòng ngự còn cường đại quá mức, ai cũng không có cách nào đem da dẻ bên ngoài của bọn chúng phá hỏng.
“Á!”
Ngay vào lúc này, trong khi mọi người còn đang kịch đấu.

Đột nhiên, một trận âm thanh hét thảm bất chợt vang lên.

Ngay sau đó, một cái bóng người từ trên tay của một gã quái vật đầu người thân rắn bị đập bay ra ngoài, nện vào phía trên một chỗ thạch động, cả người không còn chút lực, uể oải rơi xuống mặt đất.
“Không tốt, thất muội đã bị thương rồi.

Nhanh, mau xông qua đó cứu viện!”
Vừa nhìn thấy đồng bọn của mình vậy mà bị một con quái vật đánh bay.

Hơn nữa, nhìn bộ dáng sợ rằng là lành ít dữ nhiều.

Nhất thời, một gã đàn ông tay cầm lấy quạt sắt, hơi có phần hoảng sợ hét lên.
Thấy thế, gã cầm đầu đeo mặt nạ, không khỏi tức giận hừ lên một tiếng.
“Hừ, đã các ngươi muốn chết.

Vậy thì, hôm nay bổn tọa sẽ đem đám quái vật các ngươi diệt sát!”
Lúc nói xong lời này, trên người của gã cầm đầu đeo mặt nạ bỗng dưng bốc lên một ngọn lửa, phảng phất toàn bộ thân thể của hắn đều đang bị bóc cháy.

Thế nhưng, trong ánh mắt của mấy con quái vật đầu người thân rắn, lại hiện lên một hồi sợ hãi, hoảng loạn rít lên một trận âm thanh dồn dập.
“Ngăn lại hắn, không để cho hắn đốt lên nghiệp hỏa!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.