Edit: Mây
Hình Niệm bước vào trong nhà Tiếu Nặc, người đàn ông rất tốt bụng lấy một đôi dép nữ mới trong tủ giày ở huyền quan ra đặt ở trước mặt Hình Niệm.
Tiếu Hứa thấy thế, nhướng mày hỏi anh: “Mua dép mới khi nào đó?”
Tiếu Nặc thuận miệng trả lời: “Mới mấy ngày trước, không phải chị nói muốn đưa một nữ binh đến nhà tiếp nhận tâm lý trị liệu sao? Lúc tan tầm tiện đường ở siêu thị.”
Hình Niệm nghe bọn họ nói chuyện, yên lặng thay giày, đi theo phía sau hai chị em bọn họ vào phòng khách.
Tiếu Nặc quay đầu cười nhạt với Hình Niệm, nhẹ giọng nói: “Ngồi một lát đi, tôi đi làm một chút đồ ăn.”
Hình Niệm rất khách sáo gật đầu, mặc dù cô không phải là người nội hướng, cũng không dễ thẹn thùng, nhưng ở trong nhà người khác, rốt cuộc cũng không được tự nhiên lắm, cho nên thoạt nhìn vẫn là hơi gò bó.
Cô ngồi trên sô pha trong phòng khách, hai tay đặt ở đầu gối, sống lưng thẳng tắp, thật sự ứng với câu “Ngồi như chuông”.
Tuy rằng không ở trong quân đội, nhưng quanh năm suốt tháng Tiếu Hứa đã sớm hình thành thói quen ở trong cuộc sống đời thường cũng phải đứng ra đứng, ngồi ra ngồi, vừa thấy biết chính là người từng chịu đựng huấn luyện khắc nghiệt trong quân đội.
Cô ấy giống như cây tùng bách đứng ở cửa sổ phòng khách nhà Tiếu Nặc nhìn xuống, như thể cô ấy chỉ nhìn phong cảnh một lát, rồi sau đó lập tức xoay người lại, ngồi đối diện với Hình Niệm ngồi trên sô pha nói: “Chị đến phòng bếp xem nó có cần giúp đỡ gì không.”
Hình Niệm gật đầu, trả lời: “Vâng, đội trưởng.”
Phòng bếp trong nhà Tiếu Nặc cũng không phải kiểu mở, anh không thích phòng bếp mở, cho nên lúc trước khi trang trí lại đã đổi thành một thiết kế không gian nhà bếp riêng tư.
Sau khi Tiếu Hứa đi vào tiện tay kéo cửa phòng bếp đóng lại.
Tiếu Nặc đang phết bơ lên lát bánh mì, động tác của người đàn ông không nhanh không chậm, thảnh thơi, từ tốn, một chút cảm giác bách cảm cũng không có.
Tiếu Hứa ở bên cạnh xem, chỉ liếc một cái rồi lại nhắm mắt làm ngơ.
Tuy rằng cô ấy và Tiếu Nặc là chị em ruột một mẹ đẻ ra, nhưng tính cách của hai người hoàn toàn khác biệt nhau.
Trời sinh tính tình cô ấy luôn nôn nóng, phong cách làm việc sấm rền gió cuốn càng giống ba, ngay cả gia nhập quân đội cũng là chịu ảnh hưởng từ ba là quân nhân.
Mà tính tình của Tiếu Nặc lại giống mẹ, dịu dàng, kiên nhẫn, cách làm việc và nói chuyện luôn là chậm rãi, tựa như hoàn toàn tách biệt với nhịp sống vội vã của xã hội này, nhưng lại có thể tiến vào hòa nhập một cách kỳ lạ.
“Mấy ngày trước chị đến gặp riêng cô ấy một lần,” Tiếu Hứa đi thẳng vào vấn đề nói tình hình mới nhất của Hình Niệm cho Tiếu Nặc biết, “Để cho cô ấy cầm súng lắp đạn rỗng bắn chị, cô ấy lại phát tác.”
“Vẻ mặt hoảng sợ, ánh mắt tan rã, mồ hôi lạnh đầy mặt, cả người run rẩy.”
Tiếu Nặc bỏ miếng bánh mì đã phết đều vào đĩa, rửa tay, sau đó mới không nhanh không chậm nói: “Bình thường.”
Tiếu Hứa: “……”
Tiếu Nặc tiếp tục thong thả nói: “Ăn một miếng cũng không thể mập lên ngay, một sớm một chiều cũng không thể nào gầy được.”
“Tâm lý trị liệu cũng là giống vậy, cần một khoảng thời gian, từng bước từng bước một.”
“Chị cưỡng ép cô ấy đi nhìn thẳng vào, đối chuyện với chuyện ngoài ý muốn đó, đó chính là làm khó người khác.”
Tiếu Hứa tức giận: “Em im miệng đi!”
Tiếu Nặc cũng không giận, khẽ cười, “Ăn ngay nói thật mà thôi.”
Kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Tiếu Nặc bưng đĩa đi ra ngoài, người đàn ông đặt đĩa có bánh mì lên trên bàn ăn, quay đầu nhìn về phía Hình Niệm ngồi yên thẳng lưng không nhúc nhích trên sô pha, nhẹ giọng hỏi cô: “Uống sữa bò không?”
Hình Niệm lắc đầu, khách sáo nói: “Cảm ơn Tiếu đại ca, không cần đâu ạ.”
Tiếu Nặc cũng không biết vì sao, chỉ cần vừa nghe thấy cô gọi mình một tiếng “Tiếu đại ca”, là lại không nhịn được muốn cười.
Anh cong môi, hỏi: “Vậy tôi rót nước trái cây cho em?”
Hình Niệm giống như chưa từng được người khác đối xử tinh tế và kiên nhẫn như vậy, thực thụ sủng nhược kinh nói: “Không cần, uống nước lọc là được rồi……”
Tiếu Nặc nhướng mày, không nói gì, chỉ cười xoay người quay lại phòng bếp.
Không lâu sau, Hình Niệm nhìn thấy Tiếu Nặc và Tiếu Hứa một trước một sau đi từ trong phòng bếp ra.
Trong tay Tiếu Nặc bưng hai cái ly, một ly sữa bò, một ly mới nước cam vừa vắt xong.
Tiếu Hứa chỉ bưng một cái ly, vừa đi vừa uống sữa bò.
Tiếu Nặc đặt đồ trong tay xuống, vừa mới xoay người muốn gọi Hình Niệm lại đây ngồi, Tiếu Hứa cũng đã lên tiếng trước anh một bước.
Hình Niệm nghe thấy giọng của Tiếu Hứa, giống như nghe được mệnh lệnh không thể cãi lời, lập tức đứng lên, bước chân đi đến bàn ăn trước, đứng yên.
Tiếu Nặc kéo ghế ra, thấy Hình Niệm còn đứng, liền nói: “Ngồi đi.”
Hình Niệm liếc mắt nhìn thấy Tiếu Hứa cũng không ngồi, chỉ sau khi nhìn thấy Tiếu Hứa kéo ghế ra cô mới ngồi xuống theo.
Tiếu Nặc bật cười, không nói gì.
Sau khi ba người ăn sáng xong thì đã hơn 9 giờ sáng.
Tiếu Hứa nhận việc rửa chén, bảo Tiếu Nặc đưa Hình Niệm đi trị liệu.
Tiếu Nặc thấy người chị gái này của mình gấp gáp như vậy, không có cách nào, thở dài, rửa sạch tay rồi đi ra khỏi phòng bếp.
“Hình Niệm,” Anh đi đến phòng khách nhẹ giọng gọi Hình Niệm một tiếng, nói: “Đi theo tôi.”
Hình Niệm vội vàng đứng dậy, trong lòng rất thấp thỏm đi theo phía sau Tiếu Nặc, đi đến phòng tâm lý trị liệu trong nhà anh.
Hai người vào phòng trị liệu, là một căn phòng rất ấm áp, bày trí bên trong khá đơn giản, chỉ có hai chiếc ghế sô pha đơn, còn có một chiếc giường mềm mại.
Trên tường có các loại tranh vẽ, tràn đầy sức sống và ấm áp.
Hình Niệm vừa bước vào đi đã bị những bức tranh trên tường hấp dẫn, cô ngửa mặt, nhìn không chớp mắt những bức tranh khác nhau trên tường.
Hình như là miêu tả bốn mùa mùa xuân, hạ, thu, đông, mỗi một bức tranh là một khung cảnh ấm áp.
Mỗi một mặt tường chính là một mùa.
Mùa xuân, có mấy đứa trẻ đang chạy tung tăng thả diều trên cánh đồng hoa thơm và tiếng chim hót, diều bay cao trên bầu trời, chuyển động theo gió.
Mùa hè, một góc trong công viên, trên băng ghế dài ở dưới gốc cây đại thụ trăm năm, có một đôi vợ chồng già ngồi, hai người dựa sát vào nhau, trong tay ông cụ còn cầm một chiếc quạt hương bồ lớn tự quạt gió cho bọn họ, mà bên chân bọn họ, có một con chó lông vàng nằm đó.
Mùa thu, dưới tán cây bạch quả, một đôi vợ chồng trẻ nắm tay con cái của bọn họ, trên mặt một nhà ba người là nụ cười hạnh phúc.
Mùa đông, bông tuyết bay xuống dày đặc, một đôi tình nhân ôm hôn ở dưới trời tuyết.
Hình Niệm xem đến mê mẩn, tâm trạng vốn hơi lo lắng và căng thẳng sau khi nhìn thấy hình ảnh này cũng bất giác dần dần bình tĩnh và thả lỏng.
“Thật đẹp……” Hình Niệm khen một câu.
Tiếu Nặc nghe vậy, xoay người quay đầu lại, cũng nhìn qua những bức tranh đó, môi cong lên cười nói: “Tôi tự mình vẽ khi có hứng thôi.”
Hình Niệm kinh ngạc trợn tròn mắt, “Anh… Tự mình vẽ?”
Tiếu Nặc nhướng đuôi lông mày, cười hỏi: “Không giống sao?”
Hình Niệm liên tục lắc đầu: “Không phải, không có.”
“Chỉ cảm thấy rất đỉnh.”
Tiếu Nặc nói với Hình Niệm: “Lại đây ngồi đi.”
Hình Niệm rất nghe lời đi qua, ngồi xuống ghế sô pha đơn đối diện tạo thành một góc 90 độ với ghế sô pha của Tiếu Nặc.
Vị trí của Tiếu Nặc ở phía bên phải Hình Niệm.
Ngay sau đó Hình Niệm nghe thấy Tiếu Nặc không nhanh không chậm hỏi cô: “Chuẩn bị xong chưa?”
Hình Niệm lập tức hoàn hồn, cô gật đầu, ngữ điệu rất nghiêm túc: “Chuẩn bị xong rồi!”
Tiếu Nặc không khỏi bật cười, giọng nói nhẹ nhàng trấn an cảm xúc của cô: “Thả lỏng một chút, không phải cho em ra chiến trường, ngữ điệu đừng thấy chết không sờn như vậy.”
Hình Niệm bỗng hơi xấu hổ, vành tai cô đỏ lên, lông mi chớp chớp vài cái.
Cô gái ngồi ở trước mặt Tiếu Nặc, hít sâu vài lần, rồi sau đó ngước mắt, ánh mắt kiên định nói với anh: “Tôi ổn.”
Tiếu Nặc “Ừm” một tiếng, dùng giọng rất trầm rất rõ ràng nói với Hình Niệm: “Bây giờ hãy mô tả ngắn gọn cho tôi những cảnh và sự kiện khiến cho em bận tâm, càng ngắn gọn càng tốt.”
Hình Niệm mím môi, trong đầu thoáng hiện lên khoảnh khắc Tiếu Hứa trúng đạn bị thương ngã xuống, tay cô không tự chủ được nắm chặt tay vịn sô pha.
“Trong khi làm nhiệm vụ đối đầu với bọn buôn bán vũ khí, viên đạn của tôi…… Làm đội trưởng bị thương……”
Hình Niệm càng cảm thấy áy náy hơn, rõ ràng là lỗi của cô, cô làm đội trưởng bị thương, đội trưởng lại không trách cô, còn cố gắng hết sức quan tâm đến cảm xúc của cô, đưa cô ra ngoài trị liệu.
Mà người trị liệu cho cô, là em trai của đội trưởng.
Cô còn mặt mũi nào mà nhận được sự quan tâm nhiều như vậy từ hai chị em bọn họ đây?
Thậm chí còn hoảng hốt suy nghĩ, trong lòng Tiếu Nặc có trách cứ cô một chút nào không.
Trách cô làm đội trưởng bị thương.
Cô thử ngước mắt nhìn anh, nhưng một giây trước khi muốn nhìn thẳng vào anh lại nhanh dời tầm mắt sang một bên.
Cô không có dũng khí.
Tiếu Nặc lại lần nữa mở miệng, lời nói vẫn dịu dàng, nhẹ nhàng và từ tốn như cũ, hỏi: “Vậy đối với phương hướng tâm lý trị liệu của cô là như thế nào? Muốn tôi giúp cô loại bỏ cái gì? Đạt được mục tiêu gì? Hay là dùng hết khả năng nói ngắn gọn cho tôi biết.”
Hình Niệm nuốt nước miếng, cô nắm chặt ngón tay, thở dài một hơi rồi mới nói: “Tôi muốn…… Muốn anh giúp tôi…… Không cần lại nhớ đến chuyện kia nữa.”
“Chuyện gì?” Anh tiến thêm một bước hỏi cô.
“Chuyện tôi làm đội trưởng bị thương.”
“Vậy em nói với tôi ba lần mục tiêu hoàn chỉnh.”
Hình Niệm nắm chặt tay thành nắm đấm bắt đầu run lên rất nhỏ, cô nặng nề thở ra, dựa theo lời Tiếu Nặc nói với cô, chậm rãi nói ra ba lần “Tôi muốn anh giúp tôi không cần lại nhớ đến chuyện làm đội trưởng bị thương nữa.
Thật ra Tiếu Nặc đã sớm biết trong cảnh tượng kia đối với Hình Niệm, khoảnh khắc viên đạn bắn ra khỏi súng vào người của Tiếu Hứa là lúc sinh ra cảm xúc mãnh liệt nhất.
Tất cả áy náy và bất an, tự trách và khổ sở, tất cả đều xuất phát từ vết thương do sai lầm của cô.
Tiếu Nặc dẫn dắt Hình Niệm tiến hành đánh giá chỉ số gánh nặng chủ quan đối với vết thương không thể quên của cô, bảo cô nhắm mắt lại nghĩ đến chuyện ngoài ý muốn kia, hỏi một chút về màu sắc và triệu chứng trong đầu cô.
Bởi vì đang trong tâm lý trị liệu, nếu người bệnh nói ra màu sắc rất tối, thì hình dạng triệu chứng có đường viền rất rõ ràng, đã nói lên có nghĩa là thật sự có vấn đề, hơn nữa vấn đề không nhỏ.
Mà màu sắc và triệu chứng Hình Niệm miêu tả ra, quả thật phù hợp.
Tiếu Nặc cũng không bất ngờ, chỉ hiền hòa nói với cô: “Được, tôi biết rồi. Bây giờ tôi sẽ bắt đầu trị liệu những vấn đề em nói, lúc trị liệu tôi sẽ tiến hành một số kích/ thích nhất định vào mắt của em, nhưng sẽ không tạo thành bất kỳ tổn thương nào, cho nên không cần phải sợ, làm theo hướng dẫn của tôi là được.”
Hình Niệm gật đầu.
Dưới sự chỉ dẫn của Tiếu Nặc, Hình Niệm một lần nữa nhớ tới cảnh tượng hai tháng trước.
Sau khi đánh thức ký ức khiến cô chìm sâu vào bối rối, Tiếu Nặc vươn ngón trỏ, đặt cách Hình Niệm 35 cm, rồi sau đó bắt đầu chậm rãi di chuyển song song.
“Đôi mắt chuyển động theo ngón tay của tôi, đầu đừng cử động, không cần quay đầu.”
Làm như vậy hai ba mươi lần, Tiếu Nặc dừng lại, hỏi Hình Niệm về màu sắc và triệu chứng lúc này trong đầu cô.
Thay đổi một chút.
Tiếu Nặc tiếp tục tiến hành trị liệu, lần này tốc độ di chuyển của ngón tay nhanh hơn một chút, vì để bảo đảm phần đầu của cô không chuyển động, Tiếu Nặc nâng một cánh tay khác lên, nắm lấy cằm Hình Niệm.
Ánh mắt Hình Niệm mơ hồ trong chốc lát, tiết tấu chuyển động của đôi mắt đột nhiên bị quấy rầy, không kịp tốc độ di chuyển ngón tay của anh.
Xúc cảm trên cằm mềm nhẹ, làm cô thất thần, giật mình.
“Hình Niệm,” Giọng của Tiếu Nặc vừa trầm thấp vừa dịu dàng, kiên nhẫn nhắc nhở cô: “Đừng phân tâm, tập trung lực chú ý.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Có tra tư liệu, nhưng là về phần tâm lý trị liệu hẳn là vẫn là không chuyên nghiệp, mọi người nhẹ nhàng.
– —–oOo——