Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 144: Tuyệt ảnh sát



– Huynh đệ?

Trong lao tù, lão già và đám người nghe được tiếng nói của Lâm Phong thì đều sửng sốt, ánh mắt hơi hơi nheo lại, hàn quang lóe ra.

Lâm Phong cùng với tên nô lệ võ tu này nhận ra nhau, hơn nữa quan hệ của họ lại có vẻ rất thân thiết.

Nhìn thấy Lâm Phong từng bước một đi đến gần, lão già lao đến chặn trước mặt Lâm Phong nói:

– Không cần biết trước đây các ngươi có quan hệ gì, hiện nay gã đã bị khắc dấu ấn nô lệ thì gã là nô lệ.

– Nếu ta khắc dấu ấn nô lệ lên mặt của ngươi thì ngươi có làm nô lệ hay không?

Vẻ mặt Lâm Phong lạnh như băng làm cho ánh mắt lão già hơi ngưng tụ lại, lập tức lão cười lạnh nói:

– Ngươi muốn tìm chết?

– Trước khi ta chết, ta sẽ giết chết các ngươi trước!

Giọng nói của Lâm Phong lạnh như băng, khí hàn băng lạnh lẽo điên cuồng phóng xuất về hướng lão già.

– Hừ, thật không biết lượng sức mình.

Lão già cũng cười lạnh một tiếng, thân thể khẽ run lên, nhất thời thân ảnh của lão hóa thành một cơn lốc, ngay lập tức phá tan dòng khí hàn băng kia rồi đến trước người Lâm Phong. Một chưởng giống như gió mà cũng giống như ảnh bồng bềnh xuất ra.

– Rút kiếm!

Bên trong dòng khí băng hàn hiện lên hàn quang chói mắt, Lâm Phong rút ra nhuyễn kiếm phát ra tiếng nổ mãnh liệt vô cùng, Bạt Kiếm thuật, một kiếm phải giết.

Nhưng mà lão già cũng không trực tiếp nhìn Bạt Kiếm thuật của Lâm Phong, vân đạm phong khinh tung ra một chưởng vô hình vô ảnh ở trong khe kiếm mà chạy, chỉ trong nháy mắt đã rơi vào trên người Lâm Phong.

Phốc!

Thân thể Lâm Phong kịch liệt run lên, máu tươi từ trong miệng phun ra trực tiếp bắn vào phía trên lao tù.

– Tầng bảy!

Ánh mắt mọi người đều run lên, lão già này có tu vi Linh Vũ cảnh tầng bảy mà Lâm Phong thì chỉ có Linh Vũ cảnh tầng bốn, chênh lệch quá nhiều, Lâm Phong căn bản không phải đối thủ của lão, ngay cả đến một chiêu cũng không tiếp nổi.

Tuy nhiên trong cái nhìn đầy kinh ngạc của bọn họ, Lâm Phong vẫn giơ chân bước tiếp, thân thể vẫn tiếp tục hướng về phía lão già, ánh mắt vẫn lạnh như băng, đầy kiên định.

Trong lao tù đầy dẫy hàn băng cùng khí tiêu sát.

– Ngươi thực lực không tồi, vốn rất có tiền đồ hà cớ gì phải đi tìm cái chết! Ngươi muốn vậy ta đây đành phải cho ngươi được toại nguyện.

Lão già nhìn thấy Lâm Phong tiến lại thì lạnh lùng cười:

– Tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn không có thể tiếp được một chưởng của ta, còn nếu muốn giết ta thì chỉ có nằm mơ.

– Cần gì phải giết chết hắn, bắt hắn khắc lên dấu ấn nô lệ rồi thuần hóa làm nô thú, để cho hắn ở chỗ này làm nô lệ chẳng phải là rất tốt sao.

Tham Khảo Thêm:  Chương 33: Minh Châu

Lúc này Bạch Trạch đứng ở một bên âm lãnh nói làm cho lão già sửng sốt, lập tức gật đầu:

– Chủ ý của Thiếu gia rất hay! Người này còn mạnh hơn Man Thú kia nhiều, hơn nữa sát khí của hắn lại càng dữ dội, nếu thuần hóa thành thú khẳng định rất thú vị.

– Chính là như thế.

Bạch Trạch âm trầm nhìn Lâm Phong chằm chằm, đây là do hắn tự tìm.

Nhưng mà Lâm Phong cũng không hề liếc y một cái, bước đi vẫn trầm ổn từng bước từng bước tiến về phía trước, sát ý càng ngày càng nồng đậm.

– Gầm!

Trong miệng Hàn Man phát ra một tiếng gầm giống như tiếng gầm của dã thú, thân thể gã cũng điên cuồng rung động, thế nhưng gã trung niên kia vẫn dùng xiềng xích giữ chặt lấy gã làm cho gã không thể giãy dụa được.

Lại một chưởng nữa đánh ra, máu tươi bắn lên không trung, thân thể của Lâm Phong lại một lần nữa đập vào phía trên lao tù, khiến cho lao tù này sinh ra một rung động nho nhỏ.

Đúng như lời lão già đã nói, Lâm Phong mới chỉ là tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn mà thôi, mặc dù là thiên phú có mạnh đến mấy đi nữa thì cũng không phải là đối thủ của lão già với tu vi Linh Vũ cảnh tầng bảy, một chiêu cũng không tiếp nổi.

Cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng bảy đã có thể xem như là cường giả trong Linh Vũ cảnh rồi.

Nhìn thân thể Lâm Phong hết lần này đến lần khác bị đánh bay lên, Liễu Phỉ và toàn bộ đám người đều đứng lên, đã muốn chạy tới lao tù.

– Đợi một chút!

Vấn Ngạo Tuyết tiến đến trước mặt ngăn cản toàn bộ bọn họ lại, không cho bọn họ tiến về phía trước.

– Tránh ra.

Liễu Phỉ lạnh lùng quát một tiếng làm cho Vấn Ngạo Tuyết nở nụ cười gượng gạo.

– Lâm Phong cũng còn không phải là đối thủ của lão, các người đi lúc này chẳng phải là để chịu chết.

– Tránh ra.

Liễu Phỉ không để ý đến lời nói của Vấn Ngạo Tuyết, giọng nói vẫn rất lạnh lùng.

– Ta đi.

Vấn Ngạo Tuyết lắc lắc đầu, thân thể chợt lóe lên hóa thành một đạo ảo ảnh trắng trong nháy mắt đi vào phía bên ngoài lao tù, nhưng mà y cũng không có đi vào trong lao tù cứu Lâm Phong mà là đứng ở cửa lao tù.

Y có một loại cảm giác, Lâm Phong làm sao có thể dễ dàng bị giết chết được.

Nhưng mà nhìn thấy Lâm Phong hết lần này đến lần khác bị đánh bay nhưng sau đó vẫn đi lên phía trước, trong lòng Vấn Ngạo Tuyết lộ vẻ cảm động, vì bạn bè người này có thể không muốn sống như thế.

Phá Quân cũng rất kinh hãi, trên khuôn mặt bị khắc dấu ấn nô lệ lộ ra ánh sáng khác thường, có thể vì bằng hữu mà làm được như thế đủ để cho bất luận kẻ nào cũng phải tôn kính.

Tham Khảo Thêm:  Chương 804

Bước chân của Lâm Phong vẫn chậm rãi tiến lên phía trước, đồng tử màu đen vẫn vô tình lạnh như băng, trong đó không có bất kỳ sắc thái nào, trong lòng chỉ có một quyết tâm hủy diệt.

– Giết!

Một tiếng thét vô tình từ trong miệng Lâm Phong truyền ra, Tử vong chi kiếm múa lên, mang theo hơi thở tử vong điêu tàn thổi quét ra.

– Đây là cực hạn rồi sao?

Lão già lạnh lùng cười vung ra song chưởng, gió bão chưởng ấn bay ra đầy trời làm cho khí tử vong không ngừng bị thổi tan, kiếm của Lâm Phong cũng mơ hồ không chừng.

Nhưng mà vào đúng lúc này một đạo hàn quang đâm rách tất cả xông về phía lão già, Lâm Phong lại bỏ kiếm, hắn trực tiếp đem kiếm cầm trong tay quăng về phía lão già.

– Có ích lợi gì không?

Khóe miệng lão già hiện lên một tia khinh thường.

Xong chường đều bay đầy trời, chưởng ảnh ẩn hiện giống như là gió rất khó có thể nắm giữ được, khi kiếm đến trước người lão già là thì bất thình lình dừng lại ở ngay trước mặt lão.

– Đi!

Lão già hét lớn lên một tiếng, trường kiếm bay về phía xa xa, còn Lâm Phong lúc này dĩ nhiên đã tới trước người lão, hóa chưởng làm kiếm chém về phía lão già.

– Muốn chết!

Khóe miệng lão già lại hiện lên một tia cười lạnh, chưởng lực run lên, kiếm khí tiêu tán mà bàn tay của lão cũng vừa đặt đến trên người Lâm Phong. Lâm Phong mồm há to, máu tươi đỏ sẫm không ngừng từ trong khóe miệng trào ra.

Song chưởng của Lâm Phong hợp lại, hắn chẳng những không lui mà ngược lại còn gắt gao nắm lấy đôi bàn tay của đối phương làm cho ánh mắt của đám người lại run lên.

– Hắn muốn làm gì?

Hành vi của Lâm Phong không khác gì tự tìm đường chết.

Quả nhiên bàn tay của lão già run lên khuấy động trong ngực của Lâm Phong, ở trong ngực của Lâm Phong lại xuất hiện huyết thủ ấn, dữ tợn mà khủng bố.

Nhưng tay Lâm Phong vẫn không buông ra mà vẫn nắm thật chặt bàn tay lão già.

Tất cả đám người đều nhìn chằm chằm vào bàn tay của Lâm Phong, con người thật dữ tợn, đến loại tình trạng này vẫn không chịu buông ra, Lâm Phong, hay là hắn thực sự muốn tìm cái chết.

Hàn Man bị dẫm đạp dưới chân cả người sung huyết, nặng nề thở ra.

Ở dưới thân Hàn Man, tro bụi cuốn động, mặt đất hơi hơi chấn động. Mà cái đôi mắt sung huyết kia đang dần dần biến sắc.

Sắc vàng của đất, đôi mắt Hàn Man đang từ đỏ ngầu dần dần trở thành màu vàng như mặt đất, nhưng mà màu vàng đất này vẫn mang theo thù hận thấu xương.

Tham Khảo Thêm:  Chương 167

– Gầm!

Một tiếng rít gào giống như tiếng gầm của dã thú từ trong miệng Hàn Man phun ra, trong trời đất giống như nổi lên một cơn lốc, trên mặt đất rộng lớn cát vàng bay cuồn cuộn không ngừng, làm cho thân thể của Hàn Man đều bao trùm một lớp bụi màu vàng.

Người trung niên trên người Hàn Man sắc mặt hơi biến đổi, lúc này tim của gã cũng không kiềm chế được đang nhảy dựng lên.

– Sao lại thế này?

Gã trung niên nhìn cát vàng trên mặt đất rít gào, đôi mắt đọng lại ở nơi đó.

Cũng tại lúc này một sức mạnh vô cùng mãnh liệt từ dưới thân truyền ra, tiếng gầm gừ không ngừng vang lên, chiếc khóa sắt kia từng khúc gãy nứt ra.

Đang cùng chiến đấu với Lâm Phong nhưng lão già cũng nhận ra điều dị thường này, ánh mắt lão hướng tới phía bên này nhìn thoáng qua, đôi mắt hơi hơi ngưng tụ.

– Hử?

Đôi mắt của lão già hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng mà chính vào lúc này một cảm giác nguy cơ truyền đến làm cho khóe mắt lão già lại nhảy lên, ánh mắt lại chuyển qua lại.

– Thiên Chiếu!

Từ trong giữa màu xám vô tình, đôi đồng tử của Lâm Phong đột nhiên bột phát ra một tia sáng vô cùng rực rỡ, giống như ánh sáng mặt trời chói lóa.

Thiên chiếu, năng lực khi Thiên Chiếu Vũ Hồn thức tỉnh, Lâm Phong từ trước tới giờ chưa sử dụng bao giờ, giờ phút này lần đầu tiên sử dụng nó.

Ánh mắt lão già vừa mới chuyển qua run lên rồi hơi hơi nhắm lại, một cảm giác nguy cơ cực mạnh truyền đến làm cho thân thể của lão co lại, trong giây lát lão dùng sức của bàn tay muốn đánh bay thân thể của Lâm Phong, nhưng tay Lâm Phong vẫn nắm chặt tay lão, mặc cho chưởng lực tàn sát bừa bãi trên người.

Thân thể lão già bồng bềnh lui ra, như một trận gió kéo theo thân thể của Lâm Phong, mơ hồ bất định.

– Tuyệt Ảnh Sát!

Một thanh âm trầm thấp từ trong miệng Lâm Phong phun ra, quỹ tích thân ảnh lão già như vẽ thành một đường rõ ràng, ở dưới ánh mắt thiên chiếu nhìn chăm chú không thể trốn vào đâu được.

Đổng thời thân thể của Lâm Phong hóa thành ảo ảnh.

Một ánh sáng lạnh lẽo yêu dị phóng ra, từng giọt máu tươi đỏ sẫm tưới lên không trung.

– Tàn ảnh!

Đám người kia toàn thân đều run lên, chỉ thấy vào lúc này thân thể của Lâm Phong với thân thể của lão già cùng dừng ở đó, nhưng mà thân thể của Lâm Phong dần dần hóa thành hư vô đó là tàn ảnh.

– Thực lực kém không có nghĩa là ta không thể giết được ngươi.

Một thanh âm đạm bạc vang lên trong không trung yên tĩnh, dưới yết hầu đang mấp máy của lão già, máu tươi điên cuồng trào ra, thân thể của lão cũng từ từ đổ xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.