Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 145: Huyết mạch



Nhìn thi thể của lão già nằm ở trên nền đất, không gian lại một lần nữa rơi vào yên lặng.

Lâm Phong tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn giết chết cường giả tu vi Linh Vũ cảnh tầng bảy?

Màn này hiện ra trước mắt khiến cho mọi người như đang trong một giấc mộng bừng tỉnh lại. Tu vi võ đạo mặc dù là chỉ kém một cảnh giới thôi thì thực lực cũng đã kém rất xa, nếu có thể khiêu chiến vượt cấp thì đó chỉ có thể là thiên tài.

Vậy mà Lâm Phong kém đối phương tới ba cảnh giới, thực lực kém quá xa, sự thực là không chịu nổi được một kích. Hơn nữa trong cuộc chiến cũng đã xác thực Lâm Phong không phải là đối thủ, thế nhưng kết quả cuối cùng lại làm cho mọi người phải hết sức kinh hoàng.

Bằng vào ý chí tuyệt đối mạnh mẽ và sự cứng cỏi vô cùng, Lâm Phong đã dùng phương thức tự ngược tiếp cận lão già, chỉ mãi đến cuối cùng khi phải xuất ra một kích quyết định, chỉ trong một cái chớp mắt nhưng lại mãi mãi khắc sâu ở trong óc mọi người hình ảnh một kích này.

– Thật nhanh, lực khống chế thật khủng khiếp, ý chí thật là vô cùng cứng cỏi.

Trong lòng đám người đều thầm khen ngợi một kích này của Lâm Phong, không có thể hiện gì nhiều lắm, nhưng nếu không có ý chí vô cùng cứng cỏi kia Lâm Phong đã sớm ngã xuống rồi. Từ khi mới bắt đầu lâm trận, hắn cũng đã nghĩ kỹ một kích này, bởi vậy nhìn thì như là liều mạng, không ngừng tiếp cận đối phương làm cho đối phương khinh thường, chỉ đến cuối cùng với một tốc độ cực nhanh, lực công kích vô cùng chuẩn xác đưa dao găm vào cổ họng đối phương.

Vì một kích này, Lâm Phong hắn đã bỏ ra nhiều lắm.

– Khụ khụ!

Khẽ ho một tiếng, khóe miệng của Lâm Phong máu tươi không ngừng chảy ra, huyết chưởng ấn trên bộ ngực của hắn trông cực kỳ bắt mắt.

Thu về cây chủy thủ dính đầy máu, Lâm Phong lấy ra một lọ đan dược đưa hai viên cho vào miệng của mình, hơi thở dần dần ồn định trở lại. Lúc này Lâm Phong mới cảm thấy dễ chịu một chút, trái tim cũng dần dần đập chậm lại.

– Cái tên này, thật sự là không muốn sống.

Ánh mắt Vấn Ngạo Tuyết nhìn Lâm Phong, khuôn mặt đẹp đẽ như ma quỷ kia ẩn hiện một nụ cười. Y cũng đã cảm thấy Lâm Phong không hề đơn giản, nhưng mà Lâm Phong lại cho y một kinh ngạc đáng sợ, bởi vì cuối cùng Lâm Phong đã giết được lão già.

– Linh Vũ cảnh tầng bảy!

Vấn Ngạo Tuyết chép chép miệng trong lòng lẩm bẩm.

– Vừa rồi dao găm kia là từ đâu mà ra vậy?

Khi đó Lâm Phong đã đem trường kiếm ném đi rồi, không ai nhìn thấy trong tay hắn xuất hiện chủy thủ từ khi nào, chỉ đến khi lão già bị giết chết lúc đó trong tay Lâm Phong không hiểu sao lại nắm một cây chủy thủ dính đầy máu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 70

– Phong ca!

Lúc này đôi đồng tử của Hàn Man một nửa thì sung huyết, còn nửa kia thì lại là màu vàng, màu vàng của đất cát quái lạ vô cùng.

– Yên tâm, không chết được.

Trong đồng tử của Lâm Phong, sắc vô tình dần dần biến đi, nhìn Hàn Man đang đứng lên trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ.

Hàn Man trầm ngâm một lát rồi lập tức trong miệng của gã vẫn là tiếng gầm giận dữ lại truyền ra, gã ngửa mặt lên trời mà rít gào.

Nhất thời cát vàng cuồn cuộn, mặt đất chấn động

Ánh vàng chói mắt phóng lên cao, như một con quay thân thể Hàn Man xoay tròn, chỉ trong một nháy mắt thân thể Hàn Man đã bị bao vây ở trong đó, cả người Hàn Man hóa thành một quả cầu bằng cát vàng.

– Sao lại thế này?

Ánh mắt đám người lại run lên, trước mắt lại hiện ra một cảnh tượng thật là kỳ lạ.

Vừa rồi Hàn Man vô cùng khác thường, chẳng qua là một kích tuyệt sát của Lâm Phong, hấp dẫn ánh mắt của bọn họ, đem cái khác thường của Hàn Man che đậy lại. Còn lúc này, nhìn trên người Hàn Man phát sinh hình ảnh, đám người không khỏi một trận ngẩn ra, không hiểu trên người Hàn Man đang xảy ra chuyện gì.

Đám cát vàng kia cuồn cuộn trên không trung, ánh sáng vàng phát ra chói mắt đẹp đẽ vô cùng. Cát vàng bao vây lấy Hàn Man càng ngày càng nhiều, rất nhanh hóa thành một khối cầu thật lớn đem Hàn Man triệt để chôn vùi ở trong đó.

Một lát sau khối cát vàng cuồn cuộn yên tĩnh trở lại, mà thân thể Hàn Man thì đã cùng với quả địa cầu khổng lồ trở thành nhất thể, cảnh tượng này thật sự làm chấn động lòng người.

Nhìn thấy cảnh tượng này Lâm Phong chau mày, hắn không rõ trên người Hàn Man đã xảy ra chuyện gì.

Rắc rắc!

Một đường da bị nứt nẻ tiếng vang truyền ra, quả cầu khổng lồ kia xuất hiện một cái khe, lập tức giống như đóa hoa sen nở rộ, thân ảnh Hàn Man lại một lần nữa xuất hiện.

Đồng tử của tất cả mọi người đều co rút lại, ánh mắt đọng lại lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng được.

Chỉ thẩy lúc này mái tóc dài đen của Hàn Man đã hóa thành màu vàng rối tung trên đầu, thân thể của Hàn Man lại cao lên hơn nữa lại càng khỏe mạnh hơn, cả người như một tòa tháp lớn làm cho mọi người đều chấn động.

Hùng tráng, uy vũ, lúc này đây Hàn Man đang giống như thần tiên viễn cổ không ai bì nổi, cái duy nhất không có thay đổi là dấu ấn nô lệ khắc ở trên mặt thì vẫn rõ ràng như trước.

Tham Khảo Thêm:  Chương 106: Đều là vừa đúng

Mở mắt ra, ánh mắt Hàn Man như điện phóng ra, một đạo ánh sáng thu hút lòng người.

– Sảng khoái.

Giơ bàn tay lên, Hàn Man sung sức nắm chặt lại, tiếng xương va chạm truyền ra. Hàn Man có thể cảm nhận được rất rõ ràng một lực lượng rất lớn bùng nổ trong cơ thể của mình, thật mạnh.

Xoay người lại, Hàn Man nhìn người trung niên lúc trước cưỡi trên người gã, đôi đồng tử màu vàng yêu dị làm cho người trung niên không nhịn được trong lòng run lên.

– Chết!

Hàn Man nổi giận gầm lên một tiếng giơ chân bước ra, bước chân tuy không nhanh nhưng mà mỗi bước thật dài, chỉ hai bước chân gã đã đến trước mặt người trung niên kia, trực tiếp một quyền tung ra sắc vàng đất tóe ra lấp lánh.

Ánh mắt trung niên ngưng tụ cũng không né tránh, trực tiếp nghênh đón một quyền, trận gió tàn sát bừa bãi.

Ầm ầm!

Hai quyền tiếp xúc, mặt đất rung lên đám người chấn động, ánh mắt nhìn chăm chú thân thể gã trung niên bị cát vàng xâm nhập. Cánh tay trực tiếp bị đông kết tràn đầy cát vàng, không chỉ có như thế cát vàng này còn đi ngược lên tràn lan với tốc độ khủng khiếp ở trên người gã trung, chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn mai táng thân thể của gã.

Gầm!

Hàn Man nổi giận gầm lên một tiếng giống như đem tất cả giận dữ hoàn toàn phát tiết, lại một quyền thật mạnh được tung ra chỉ trong nháy mắt một đống cát vàng bùng nổ tan tành. Có thể nói là thân thể gã trung niên kia đã hoàn toàn vỡ ra, nhưng mà không có một giọt máu nào tràn ra trên mặt đất, chỉ có toàn là cát vàng.

– Thình thịch, thình thịch.

Trái tim của mọi người đều nhảy lên không ngừng, hoảng sợ nhìn chằm chằm cảnh tượng này, một kích này, thật đáng sợ cũng thật trái ngược lẽ thường.

Hàn Man gây cho mọi người ý nghĩ, gã không hề yếu hơn so với Lâm Phong.

– Đây là huyết mạch thức tỉnh.

Vẫn Ngạo Tuyết đứng ở bên cạnh cửa lớn của nhà tù kinh ngạc nhìn trên người Han Man phát sinh ra tất cả, thì thào tự nói.

Đúng vậy, đây nhất định là huyết mạch thức tỉnh, trong cơ thể Hàn Man chảy huyết mạch của cường giả tuyệt đỉnh, mới xuất hiện dị tượng thức tỉnh này.

Nhưng mà huyết mạch của hậu duệ cường giả trên người tất có huyết mạch lực, vả lại có được Huyết Mạch Vũ Hồn, thiên phú mạnh hơn người thường. Nếu mà có cơ duyên có thể không đứt gãy, huyết mạch lực sẽ càng ngày càng mạnh. Nhưng mà giống như Hàn Man ở trong tình huống này, thực lực đều trong nháy mắt tăng vọt thì rất ít thấy, thậm chí Vấn Ngạo Tuyết cũng chưa từng nghe qua.

Tham Khảo Thêm:  Chương 155

Nhưng đây thì đúng là huyết mạch thức tỉnh không thể nghi ngờ, nếu không thì không thể nào có khả năng giải thích trên người Hàn Man phát sinh cảnh tượng dị thường này.

Lâm Phong cũng vô cùng kinh ngạc, quá mạnh, lúc này Hàn Man tuyệt đối có cảnh giới tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm, so với Lâm Phong còn mạnh hơn.

Lúc này ở phía ngoài lao tù vài bóng người lóe lên tiến đến làm cho ánh mắt Lâm Phong và đám người ngưng tụ lại.

– Phong ca, tiểu tử đó, làm thịt đi, lao tù này chính là chỗ chết của nó.

Hàn Man lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bạch Trạch, vừa rồi y đã nói phải bắt Lâm Phong làm nô lệ, khắc dấu ấn nô lệ, thuần hóa thành thú nô.

Bạch Trạch nhất định phải chết.

Bước chân bước ra một bước, Hàn Man chặn cửa vào, nhìn thấy một người muốn tiến vào, một quyền cát vàng điên cuồng mạnh mẽ bay ra, làm cho thân thể đối phương bật lui.

Lâm Phong chậm rãi chuyển qua, ánh mắt của hắn hạ xuống trên người Bạch Trạch. Giờ khắc này thân thể Bạch Trạch không thể tự chủ được đang run lên, y nhìn thấy ánh mắt Lâm Phong mà sợ tới mức bước chân lùi lại.

Y làm sao có thể là đối thủ của Lâm Phong, ngay cả lão già tu vi Linh Vũ cảnh tầng bảy cũng chết, nay Lâm Phong muốn tiêu diệt gã thật quá dễ dàng.

– Ngươi mới vừa nói phải khắc dấu ấn nô lệ lên mặt của ta, thuần hóa ta thành nô thú?

Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, nâng bước chân lên chậm rãi đi về hướng Bạch Trạch.

Nghe được lời nói của Lâm Phong, thân thể Bạch Trạch càng run lên, không ngừng lui về phía sau liên tục lắc đầu.

– Cứu ta, mau vào cứu ta.

Bạch Trạch kêu to, tại sao lại có thể như thế này, nơi này vốn là địa bàn của Bạch gia, y muốn thể nào thì được như thế. Nhưng hiện tại thì chính y lại đang bị đứng giữa nơi lao tù, ngay cả chỗ chạy trốn cũng không có.

Bên ngoài đám người nghe được tiếng kêu của Bạch Trạch trong lòng khẩn trương, lại có không ít người tiến vào chỗ cửa vào nơi Vấn Ngạo Tuyết đang đứng.

Chỉ thấy Vấn Ngạo Tuyết lười nhác đứng dựa tại đó, khóe miệng y mang theo một nụ cười bất cần đời. Đám người kia đã đến, sau khi nhìn thấy Vấn Ngạo Tuyết, bọn chúng không xông vào mà lại thấp giọng nói:

– Vấn Ngạo Tuyết.

Giờ phút này bọn họ đều tức giận trong lòng, mắng thiếu gia liều lĩnh kia lần này đá trúng vào khối sắt rồi, ngay cả Vấn Ngạo Tuyết mà cũng dám trêu chọc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.