Giữa không trung, đám Hắc Phong Ưng bay lượn ngược chiều gió, gào thét đi trước, dòng khí mạnh mẽ quất vào trên người mọi người, phát ra những tiếng phần phật.
Ba người Lâm Phong, Vân Phi Dương và Lam Kiều cưỡi trên mình mãnh thú Cùng Kỳ. Lam Kiều ngồi ở giữa đôi cánh, mà Vân Phi Dương thì ngồi ở sau lưng Cùng Kỳ, duy chỉ có Lâm Phong là đứng.
Trải tầm mắt xuống phía dưới, nhìn những đám mây lướt vội qua cùng những tòa thành trì hay những con đường lớn bên dưới, hoặc là những rặng núi rừng già, trong lòng hắn có vài phần cảm thán.
Cuối cùng cũng đã ra khỏi Tuyết Nguyệt, tuy chỉ là tạm thời, nhưng Lâm Phong vẫn khó tránh khỏi có chút cảm xúc.
Tới đại lục Cửu Tiêu này, hắn đã quyết chí phải leo lên võ đạo, lăng vân thiên hạ. Khi còn ở Tuyết Nguyệt, hắn luôn ngóng trông, không biết bên ngoài đại lục sẽ là như thế nào. Hắn vẫn khát khao rằng một ngày nào đó, khi thực lực của hắn đủ mạnh, sẽ mang theo người hắn yêu thương đi khắp đại lục, bước qua ngàn dặm non sông kia.
Tới đế quốc Long Sơn, sau đó tham gia đại hội Tuyết Vực, đây chỉ là bước đầu tiên chứ không phải kết thúc. Mà từ khi hắn bước ra khỏi Tuyết Nguyệt, mục tiêu của hắn không phải là Tuyết Nguyệt, cũng chẳng phải đế quốc Long Sơn, thậm chí không phải là Tuyết Vực, mà là phương xa vô tận kia, là toàn bộ đại lục mênh mông này.
Người tiền kiếp đều có người thành hiệp giả, có giấc mơ đạt được thực lực hùng mạnh, hiện giờ hắn có năng lực theo đuổi, sao lại không thăm dò một phen, theo đuổi một phen, tới đỉnh cao võ đạo mà người ta đồn thổi, có thể hủy diệt trời đất, đốt núi nấu biển. Đó rất cuộc là loại thần thông thủ đoạn như thế nào, sẽ có một ngày Lâm Phong hắn sẽ đạt tới cảnh giới đó.
Giống như trước kia hắn khát vọng có thể đạp bước lên không trung mà bay lượn, hiện giờ hắn đã có thể đứng trên đám mây rồi.
Lâm Phong còn đang suy nghĩ về cực hạn của võ đạo sẽ hùng mạnh như thế nào, có thể đâm thủng bầu trời, giết chết thần ma muôn đời được hay không.
Lam Kiều ngẩng đầu, liếc Lâm Phong đang đứng ở đó một cái, bóng lưng trông không rắn chắc mà trông có vẻ gầy yếu kia mang theo vài phần hiu quạnh, lại như thanh kiếm đứng thẳng tắp. Bóng lưng sừng sững đó sẽ không gấp khúc, chỉ liếc bóng lưng đó một cái thôi là dường như có thể đọc hiểu được ý chí của Lâm Phong kiên cường như thế nào.
– Lâm Phong, tầm mắt của hắn không biết nhìn ra xa tới đâu?
Lam Kiều thì thào tự nói với mình. Cô cùng từng Lâm Phong ở chung một đoạn thời gian, có khi Lâm Phong bất cần đời, có khi hắn lại lạnh lùng bá đạo, thậm chí có vài phần cố chấp. Chỉ cần là thứ hắn định làm thì hắn sẽ làm cho bằng được, bất kể hậu quả, bất luận thiện ác, thậm chí nếu giận dữ lên là có thể máu chảy thành sông.
Nhưng ở trên người tên sát thần này, ai có thể cảm nhận được sự cô đơn và nỗi bi thương từ tận đáy lòng hắn đây.
Khi vừa tới thế giới này, thứ hắn phải đối mặt đầu tiên chính là huynh đệ tương tàn, con của bá phụ cùng thúc phụ của mình lại muốn lấy mạng hắn, sau đó bị gia tộc đuổi đi.
Ngay lúc đó ngoài Lâm Hải ra, Lâm Phong hoàn toàn không có người thân nào khác nữa. Thế giới này dường như chỉ có một mình hắn, tất cả hắn đều phải tự dựa vào bản thân. Hắn không giết người, người lại muốn giết hắn.
Không lão và Bắc lão khiến hắn cảm thụ được sự che chở của bề trên, mặc dù Không lão không nói được mấy câu với hắn, nhưng hắn vẫn luôn quý trọng phần tình cảm này. Nhưng kết cục thì sao chứ? Toàn bộ Vân Hải tông bị diệt, Không lão vì bảo vệ hắn mà chết, Bắc lão rõ ràng đã chạy thoát được nhưng lại quay về, lấy thân tuẫn tông.
Tất cả đã gieo xuống một hạt mầm lạnh lùng sát phạt ở trong lòng hắn. Mãi đến khi Yên Vũ Bình Sinh dùng sát phạt nhen nhóm hắn, hắn đã hoàn toàn buông lòng tâm mình, làm theo ý mình, tất cả đều theo bản tâm. Dù có bị người phỉ nhổ, dù có bị vạn người căm hận, hắn cũng không quan tâm. Người hắn để ý chỉ có một đám người không hề nhiều, vì người mà hắn quan tâm, có giết chóc vạn lần hắn cũng không tiếc.
– Phải tăng tốc để sớm đến đế quốc Long Sơn thôi. Mọi người chú ý.
Một giọng nói phiêu đãng trong hư không, truyền vào tai mọi người, là giọng nói của Nhược Lam Sơn.
Hắn ta vừa nói xong, tốc độ đám Hắc Phong Ưng đột nhiên trở nên nhanh hơn rất nhiều, dòng khí cũng mạnh hơn hẳn, không ngừng đập vào đám người, khiến cho mặt cũng đau nhức.
Tốc độ của Cùng Kỳ cũng nhanh hơn, giống với đám Hắc Phong Ưng kia. Lâm Phong đứng trên Cùng Kỳ vẫn ngắm nhìn phương xa như trước, thần sắc không có chút dao động nào, để mặc cho kình phong đập vào người mà khuôn mặt chẳng hề thay đổi, chỉ có quần áo trên người hắn là bay phần phật, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị kình phong xé thành mảnh nhỏ.
Nhược Lam Sơn ngồi trên Hắc Phong Ưng đi ở phía sau cùng, nhìn đám người trên Hắc Phong Ưng phía trước, ánh mắt lóe ra không chừng. Những kẻ này có rất nhiều người phải dùng lực lượng chân nguyên để giảm bớt áp lực tới từ kình phong kéo đến, cũng có người ra sức né tránh những trận gió kia.
Chỉ có ít người là vẫn duy trì động tác lúc đầu, đừng thẳng ở nơi đó, để mặc cho gió mạnh ùa đến, trong số đó có Lâm Phong.
Trận gió cuồng bá phả vào mặt, vào người, mạnh đến nỗi như muốn xé rách da thịt của hắn ra. Lúc này tốc độ của Cùng Kỳ rất là nhanh, càng lúc càng nhanh, gió ngược chiều cũng càng lúc càng mạnh. Khi tốc độ của ngươi đến tận cùng, gió sẽ như lưỡi dao, nếu lúc chiến đấu ngắn ngủi bình thường thì còn không nhận ra, mà lúc này lại là phi hành trong một khoảng thời gian dài, sẽ cảm nhận được sự khủng bố của gió một cách rõ ràng.
Lâm Phong nhắm mắt lại, lập tức khoanh chân ngồi xuống, ngay ngắn như một bức tượng Phật, bất động như núi, để mặc cho cuồng phong ào vào người.
Ở trong đầu Lâm Phong, một bức tượng Phật ma xuất hiện ở đó, như mãi mãi vĩnh hằng, là Phật, là Ma.
Trong thân thể của Lâm Phong, một dòng khí hùng mạnh không tự chủ được mà quay vòng lên. Cuồng phong mạnh mẽ thổi quất vào người kia chẳng những không thể cắt được da thịt của Lâm Phong mà thậm chí như là đang rèn luyện thân thể cho hắn, thiên chuy bách luyện.
Xùy… xùy…
Một dòng khí mãnh liệt thổi qua, vang lên một tiếng nho nhỏ. Mọi người chỉ thấy quần áo trên người Lâm Phong trực tiếp rách ra, bay theo cơn gió trôi về phía sau, bay tới nơi xa.
Lâm Phong mình trần ngồi đó ở trong tầm mắt của mọi người, bọn họ có thể nhìn thấy một dòng sức mạnh đang chảy ra từng tấc da thịt của Lâm Phong, như thể là chu thiên tuần hoàn, cực kỳ thần kỳ.
– Ồ?
Rất nhiều người cũng chú ý tới cảnh tượng này, đồng tử không khỏi co rụt lại. Đây là chuyện gì vậy, trong lúc này mà Lâm Phong lại đang tu luyện ư?
Đường cong lưu động bên ngoài người Lâm Phong rõ ràng là một luồng sức mạnh hùng mạnh, hơn nữa không phải chân nguyên lực.
Ngoài chân nguyên lực, Lâm Phong còn tu luyện một loại sức mạnh khác.
– Giỏi thật.
Nhược Lam Sơn cũng nhìn Lâm Phong, đôi mắt lóe lên. Lực lượng lưu động trên người Lâm Phong này rất mạnh.
Điều càng khiến Nhược Lam Sơn bội phục là ngộ tính và định lực của Lâm Phong, trong tình huống như này mà hắn vẫn có thể tu luyện được.
Phía sau Cùng Kỳ, trên lưng một con Hắc Phong Ưng, một người đứng thẳng ở đó, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Lâm Phong, mà tay hắn thì đặt ở bên hông, ở đó là một thanh kiếm, tay hắn đang nắm lấy vỏ kiếm, dường như kiếm của hắn bất cứ lúc nào cũng có thể được rút ra, giết người.
Người này có vẻ thanh tú, ngũ quan tuấn lãng, cả người mang theo một cỗ anh khí, đúng là kiếm tu xếp hạng cuối trong Bát đại công tử của Tuyết Nguyệt, Vũ Kiếm!
Giờ phút này, đôi mắt sắc bén như kiếm kia đang nhìn chằm chằm lưng của Lâm Phong.
Tuy nhiên đúng lúc này, Vũ Kiếm phát hiện Vân Phi Dương cùng ngồi trên lưng Cùng Kỳ kia hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn, miệng thì lại khẽ mỉm cười, khiến Vũ Kiếm cứng đờ mắt lại.
Vân Phi Dương dù mỉm cười ấy, nhưng dường như là đã hoàn toàn nhìn thấy lòng dạ hắn.
Vũ Kiếm nhìn chằm chằm Vân Phi Dương, Vân Phi Dương cũng vẫn cười mà nhìn hắn, ánh mắt kia chưa từng rời khỏi dù chỉ một khắc.
– Vũ Kiếm!
Vũ Cầm cũng ngồi trên lưng con Hắc Phong Ưng cùng Vũ Kiếm hô một tiếng. Lúc này Vũ Kiếm mới bỏ bàn tay ra khỏi thanh kiếm kia, lập tức chậm rãi xoay người rồi ngồi xuống, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mà Vân Phi Dương cũng cúi đầu xuống, dường như là chẳng có chuyện gì cả.
Cảnh tượng này thậm chí còn chẳng khiến cho những người khác chú ý, ánh mắt bọn họ vẫn dán chặt lên người Lâm Phong.
Nhưng cảnh tượng vô tình phát sinh này lại chẳng tránh khỏi ánh mắt của Nhược Lam Sơn, khóe miệng hắn ta nhếch lên một nụ cười như có như không.
Đối với ân oán giữa các thiên tài Tuyết Nguyệt này, hắn ta đương nhiên là biết một chút. Vũ gia và Lâm Phong có mối thù sâu đậm, bên nào cũng muốn đối phương chết. Vừa rồi Vũ Kiếm không thể nghi ngờ là muốn ra tay đánh lén Lâm Phong trong lúc Lâm Phong đang ngộ đạo, nhưng Vân Phi Dương kia lại dường như hữu ý vô tình giúp Lâm Phong.
Nhưng dù không có Vân Phi Dương, nếu Vũ Kiếm dám hạ sát thủ Lâm Phong, có thể được không?
Điểm này không người biết đến, nhưng ít ra ở trong mắt Nhược Lam Sơn thì không đơn giản như vậy. Nếu Lâm Phong dễ bị đánh lén như thế, hắn sẽ không dám tu luyện ngay lúc này như vậy!