Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 529: Đế Quốc Long Sơn



Cùng Kỳ và đám Hắc Phong Ưng bay nhanh như tên bắn giữa không trung. Ba ngày sau, đoàn người đã vượt qua không biết bao nhiêu thành trì, bọn họ chỉ biết là hiện giờ bọn họ đã ra khỏi Tuyết Nguyệt.

Nhìn xuống phía dưới, những tòa kiến trúc được xây dựng còn hùng vĩ và đồ sộ hơn cả Tuyết Nguyệt, mà đại đa số đều thuần một màu trắng, hệt như màu tuyết vậy.

Từng tòa thành lũy màu trắng, dù chỉ tùy ý quét mắt qua một lượt là cũng có thể cảm nhận được vẻ to lớn tráng lệ rồi.

– Thành Thiên Long, tới rồi.

Lần này, trên lưng một con Hắc Phong Ưng, Nhược Lam Sơn mở miệng nói, làm cho đám người bên cạnh đều nhìn xuống dưới với ánh mắt tỏa sáng.

Thành Thiên Long, hoàng thành của đế quốc Long Sơn, thảo nào lại hùng vĩ mênh mông như thế.

Trong ánh mắt của bọn họ, có kẻ kích động, cũng có kẻ trong sự kích động lại có vẻ khẩn trương như có như không. Bọn họ bước ra từ Tuyết Nguyệt đến đế quốc, hoàng thành của mẫu quốc đế quốc Long Sơn, thành Thiên Long.

– Chúng ta chuẩn bị xuống thôi!

Nhược Lam Sơn lại nói. Mọi người gật đầu. Chỉ có Lâm Phong vẫn nhắm chặt mắt như trước, đưa mình vào trong một thế giới khác, tất cả mọi chuyện xung quanh dường như là không nghe thấy.

Lam Kiều đứng dậy, đi đến cạnh Lâm Phong, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm hắn. Tên này rõ ràng là không còn tu luyện nữa, vì sao còn chưa tỉnh lại.

Giương miệng, Lam Kiều định nói gì đó, nhưng lúc này một cỗ nhuệ khí truyền đến, lời nàng định nói liền lập tức nuốt lại. Rồi ngay sau đó nàng thấy Lâm Phong mở mắt ra, sáng ngời rực rỡ, trong đó lại ẩn chứa sự sắc bén. Nhuệ khí mà Lam Kiều vừa cảm nhận được chính là phóng ra từ trong con mắt của Lâm Phong.

– Đế quốc Long Sơn!

Liếc qua thành trì bên dưới một cái, trong ánh mắt sắc bén của Lâm Phong như tỏa ra một cỗ hào hùng. Tới thế giới này được vài năm, giờ hắn cuối cùng đã bước được bước đầu tiên ra khỏi Tuyết Nguyệt, tới đại lục.

– Xuống thôi!

Một tiếng vang lên, Nhược Lam Sơn vừa dứt lời, đám Hắc Phong Ưng kia lập tức chao liệng, hạ xuống thành trì bên dưới.

Lâm Phong dùng ý nghĩa, mãnh thú Cùng Kỳ cũng lập tức lượn xuống thành trì bên dưới. Chốc lát sau, đoàn người đã đáp xuống mặt đất, hơn nữa là một khu vực khá rộng lớn, dường như là một nơi diễn võ tu luyện rộng rãi, trống trải. Thi thoảng lại có vài người đi tới đi lui, rất tò mò nhìn nhóm người xa lạ giáng xuống từ trên trời kia.

Tham Khảo Thêm:  Chương 131: Chỉ huy

– Hoan nghênh các vị đến hoàng thành, thành Thiên Long của đế quốc Long Sơn!

Nhược Lam Sơn quay đầu lại nhìn mọi người rồi mỉm cười và nói. Mặc dù dùng thân phận sứ thần của đế quốc đi sứ Thiên Phong và Tuyết Nguyệt, nhưng đó dù sao cũng chẳng phải địa bàn của mình, ông ta ít nhiều có phần dè dặt. Hiện giờ trở lại thành Thiên Long, hắn ta mới cảm giác như tảng đá trong lòng đã biến mất, thực thoải mái.

Chuyện tiếp theo sẽ chẳng cần ông ta quan tâm nhiều.

Lâm Phong quan sát xung quanh, lúc này nơi bọn họ đứng là một diễn võ trường rộng lớn mênh mông, mà ở phía bắc của diễn võ trường là một cổng vòm thật lớn, trên đó có khắc vài chữ to, Long Hiền Cư.

– Để ta giới thiệu cho các vị một phen, đến thành Thiên Long rồi, kế tiếp các vị cần phải ở lại Long Hiền Cư mấy ngày. Ta đã báo cho phía nước Thiên Phong, bảo họ phái mười vị thiên tài của bọn họ xuất chiến đại hội Tuyết Vực. Khi bọn họ đến sẽ cùng mười sáu đệ tử thiên tài các ngươi cùng đế quốc Long Sơn ta tới tham gia đại hội Tuyết Vực.

Nhược Lam Sơn chậm rãi nói:

– Đại hội Tuyết Vực này, bốn đế quốc, mỗi một đế quốc sẽ tuyển chọn ra ba mươi sáu thiên tài. Thế lực mà đế quốc Long Sơn đại diện, nước Tuyết Nguyệt và Thiên Phong mỗi nước đều có mười danh ngạch, mà đế quốc Long Sơn thì còn mười sáu danh ngạch.

Tất cả mọi người đều gật đầu, cũng chẳng cảm thấy có gì kỳ quái. Dù sao thì thực lực của thiên tài đế quốc Long Sơn mạnh hơn Tuyết Nguyệt và Thiên Phong là chuyện bình thường. Đế quốc chung quy vẫn là đế quốc, cho dù là tài nguyên tu luyện hay số lượng cường giả, mạnh hơn nước phụ thuộc là chuyện quá bình thường.

– Trong Long Hiền Cư có không ít chỗ ở cùng nơi để tu luyện, nếu các ngươi muốn thì có thể thoải mái tìm kiếm nơi mình thích, nơi đây vốn chuẩn bị cho các ngươi.

Long Hiền Cư chính là dịch quán. Người của đế quốc Long Sơn dùng nơi đây để chiêu đãi người Tuyết Nguyệt bọn họ cùng người của nước Thiên Phong.

– Đế quốc quả nhiên là đế quốc.

Lâm Phong hơi cúi đầu xuống, trong mắt lóe lên vệt sáng. Người của đế quốc Long Sơn giá lâm Tuyết Nguyệt, Tuyết Nguyệt khiến hoàng tử tự mình tiếp đón, trực tiếp bố trí cho người của đế quốc Long Sơn ở trong hoàng cung, cực kỳ cung kính và khách khí, dùng nghi lễ tối cao để tiếp đãi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Mà bọn họ đến đế quốc Long Sơn hiển nhiên là không có được loại đãi ngộ đó, người của đế quốc Long Sơn đã chuẩn bị xong dịch quán cho bọn họ ở lại chứ không dùng hoàng cung để đón tiếp.

Nhưng chênh lệch giữa đế quốc Long Sơn và Tuyết Nguyệt vẫn còn ở đó, một là đế quốc tông chủ, một chỉ là nước phụ thuộc, mọi người đương nhiên là cũng không dám ý kiến ý cò gì, chỉ gật đầu mà thôi. Người tu luyện võ đạo cũng không quá để ý tới chỗ ở, chỉ coi trọng vấn đề trình độ mà thôi. Sự coi trọng của bọn họ về vấn đề mặt mũi còn hơn xa nơi ở rất nhiều.

– Được rồi, các vị đi đường cũng vất vả, hãy nghỉ ngơi trước đi. Ta không quấy rầy thêm nữa. Nếu các vị có chuyện thì có thể thông qua người của Long Hiền Cư tìm ta. Ngoài ra ta còn có một điều muốn báo cho các vị biết, nếu các vị đã tới đế quốc Long Sơn ta, hơn nữa còn được xác định là nhân tuyển cho đại hội Tuyết Vực, ta không hy vọng giữa các vị xuất hiện tình huống tử vong gì. Tranh đấu thì được, nhưng hoàn toàn không cho phép đấu sinh tử.

Nhược Lam Sơn nói xong, dùng ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua đám người một vòng, nhất là khi dừng lại trên người Vũ Kiếm. Khi còn ở trên không trung, Vũ Kiếm đã muốn ra tay với Lâm Phong, mà hiện giờ tới đế quốc Long Sơn, trong những người này có không ít kẻ muốn lấy mạng Lâm Phong. Nếu không giới hạn, bọn họ mà ở chung một chỗ thì bất cứ khi nào cũng có thể bộc phát chiến đấu mất.

Mọi người đều gật đầu, miệng lẩm bẩm. Cuối cùng Nhược Lam Sơn và mọi người chắp tay chào, Nhược Lam Sơn liền cáo từ.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lập tức lại quay sang nhìn tới phương xa, tới đế quốc rồi đương nhiên phải đi dạo một lần chứ.

Những người này hoặc đi vào dịch quán, hoặc đi tới đường phố trong đế quốc Long Sơn ngoài dịch quán kia.

Lam Kiều tới trước mặt Lâm Phong, nhìn Lâm Phong như đang đợi hắn mở miệng.

Lâm Phong nhìn động tác của Lam Kiều, cười lắc đầu, hỏi:

Tham Khảo Thêm:  Chương 930: C930: Những siêu môn phái

– Đi chọn một gian phòng để ở đã, sau đó cô hãy dẫn ta đi tham quan hoàng thành của đế quốc Long Sơn này.

– Ngươi đang ra lệnh cho ta hả?

Lam Kiều trừng mắt nhìn Lâm Phong, hai tay khoanh trước ngực, mang theo vài phần mị hoặc.

Lâm Phong nhìn Lam Kiều một lát, rồi xoay người đi vào trong dịch quán, mà Cùng Kỳ thì yên lặng đi theo sau hắn.

– Ngươi…

Lam Kiều ngẩn ra, tức giận đến giậm chân. Tên khốn này… nhưng cô ta vẫn đi theo hắn.

Trong dịch quán cũng thuần một màu trắng, sạch sẽ gọn gàng, chỉ liếc mắt một cái là khiến người ta cảm thấy thoải mái sảng khoái. Nhìn từ bên ngoài đây là một tòa thành lũy, mà nhìn bên trong lại là những đình viện, từ hành lang hình rồng ở trung tâm không ngừng đi tới phía trước là có thể thưởng thức những tòa đình viện xinh đẹp cách nhau bên hồ nước. Đương nhiên xuyên qua những cánh cửa đình viện là có thể nhìn thấy một góc ở trong.

Dường như mỗi một tòa đình viện này đều được xây dựng với phong cách khác nhau, có nét đặc sắc riêng.

– Ta hãy ở lại chỗ này đi.

Lâm Phong chỉ vào một tòa đình viện rồi lập tức bước vào trong đó. Chỉ là tạm cư trú vài ngày, có thể ở là được, mà tòa đình viện này với Lâm Phong mà nói là đã vô cùng xa hoa rồi.

Lâm Phong để Cùng Kỳ ở lại trong đình viện rồi cùng Lam Kiều đi ra ngoài.

Cùng Kỳ chính là mãnh thú thượng cổ, dẫn ra ngoài sẽ khiến người ta chú ý, có khi cũng sẽ chọc đến không ít phiền toái.

Thành Thiên Long, hoàng thành của đế quốc Long Sơn, rộng lớn mênh mông hơn hoàng thành của Tuyết Nguyệt rất nhiều. Người đi đường đều thích khoác trường bào, trông rất là nhanh nhẹn. Mà người của đế quốc Long Sơn dường như rất thích màu trắng.

– Ngươi muốn đi đâu?

Lam Kiều hỏi Lâm Phong một câu.

Lâm Phong lập tức trả lời:

– Ta vốn không biết thành Thiên Long này có nơi nào để đi, cô hỏi ta cũng như hỏi không vậy.

– Được rồi, ta sẽ dẫn ngươi tới một chỗ, khiến ngươi gặp vài vị thanh niên tài tuấn xuất sắc của thành Thiên Long. Có khi còn có thể gặp được vài nữ tử xinh đẹp à nha.

Lam Kiều cười thần bí khiến Lâm Phong hơi nghi ngờ, nói:

– Nơi nào?

– Đệ nhất tửu lâu của thành Thiên Long, Đường gia Thiên Hành cung.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.