Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 54



A Cẩn khoe khoang một đống trước mặt Tứ Vương phi, mãi cho đến khi Thời Hàn ôm nàng đi, nàng vẫn còn dào dạt đắc ý: “Sao nào, còn muốn đấu với ta hả, ha ha ha!”

Thời Hàn cười bất đắc dĩ, cảm thấy con nhóc này đúng là càng quậy càng vui.

“Đừng quan tâm đến nàng ta.” Mọi chuyện đều có Thời Hàn ca ca, Thời Hàn ca ca sẽ bảo vệ muội. Nhưng Phó Thời Hàn không nói ra miệng, đương nhiên A Cẩn không biết những suy nghĩ trong đầu hắn, cằm nhỏ hếch lên: “Đương nhiên ta sẽ không để ý đến nàng ta, chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương thôi, năm đó mẫu thân nàng ta hại ta, ta còn chưa chấp nhặt với bà ta đâu. Ta lại càng không làm thế với một con nhóc…. A, a a a! Trời ơi, ta thế mà lại tranh hơn thua với một con nhóc, trời ạ, phẩm cách của ta lập tức bị hạ xuống rồi!”

Lúc này A Cẩn mới kịp phản ứng, vừa rồi nàng thế mà lại tranh hơn thua với một tiểu nữ hài, nàng là người lớn nha, làm vậy mất mặt đến chừng nào! A Cẩn lập tức che kín mặt mình, cảm thấy không thể gặp người.

Thời Hàn thấy nàng như thế thì bật cười: “A Cẩn, muội có thể đừng đáng yêu như thế không. Bản thân muội không phải là một tiểu cô nương sao, lại còn nói người ta là con nhóc.”

Nội tâm A Cẩn đang đấu tranh kịch liệt thì nghe Thời Hàn nói thế, nàng buông tay ra, chọt chọt hai ngón tay vào nhau: “Đúng nha, bản thân ta cũng là tiểu cô nương, vậy thì không sao!” Chuyển từ trời âm u sang trời trong chỉ trong chớp mắt, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta nhìn mà than thở.

Thời Hàn đã quen với việc suy nghĩ con nhóc này nhảy số, cũng không cho là chuyện gì lớn, hắn nói với nàng: “A Cẩn chớ để ý đến bọn họ, chỉ cần sống theo ý muốn của mình là được, Thời Hàn ca ca hi vọng A Cẩn sẽ vui vẻ lớn lên, chứ không như đám Minh Ngọc: Học quy củ, học nữ đức. Thời Hàn ca ca không muốn A Cẩn phải trải qua thời gian như thế. A Cẩn tùy hứng một chút, khoe khoang một chút, muốn thế nào thì làm thế ấy. Cho dù trải qua thời gian như thế nào thì cũng đều lớn lên, vậy thì Thời Hàn ca ca hi vọng A Cẩn được lớn lên tùy theo lòng mình.”

A Cẩn thấy hắn nói nghiêm túc thì lại “chụt” một cái lên mặt Thời Hàn, vui vẻ nói: “Ta biết rồi, lúc đó Thời Hàn ca ca đã nói nếu như ta phạm sai lầm, huynh sẽ giúp ta nhỉ?” Nàng chọc chọc hai ngón tay vào nhau, hoàn toàn là dáng vẻ của một nhóc đáng thương.

Thời Hàn được nàng hôn, vừa lòng thỏa ý gật đầu: “Đương nhiên sẽ.”

A Cẩn vui vẻ, tiếp tục hỏi: “Ta gặp rắc rối cũng không sao cả? Huynh biết mà, có đôi khi ta sẽ tùy hứng một chút đó!”

“A Cẩn tùy hứng một chút cũng không sao cả, Thời Hàn ca ca thích dáng vẻ vừa tùy hứng vừa bá đạo của A Cẩn nhất.” Một câu nói đã định vững con đường tương lai của A Cẩn. A Cẩn có được cam đoan, hài lòng sờ bụng nhỏ của mình: “Thời Hàn ca ca tốt nhất.”

Rất nhiều năm về sau, Thời Hàn hồi tưởng lại sao mình lại hãm sâu vào ma chú của A Cẩn, cũng chỉ có thể nhớ lại câu nói giòn tan “Thời Hàn ca ca tốt nhất” và tiếng moah moah vang dội.

Thời Hàn không để cho A Cẩn ở bên cạnh Tứ Vương phi, Ngu Quý phi cũng có suy nghĩ như thế. Vì vậy sau khi Thời Hàn ôm A Cẩn đi, Ngu Quý phi cũng đuổi Tứ Vương phi. Trên đường về Tứ Vương phủ, Tứ Vương phi cười lạnh, nhìn Hứa Trắc phi: “Ngươi chẳng qua chỉ là một Trắc phi, lại dám có gan cắt ngang lời ta. Nếu đã thích vuốt mông ngựa như thế, thích cái đứa Gia Hòa như thế, ngươi đến Lục Vương phủ ở cũng được đấy. Ha hả! Ta nghĩ Lục Vương gia sẽ vui chết mất!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 51

Hứa Trắc phi lười biếng nhìn bà ta, giọng điệu vừa cao ngạo vừa lạnh lẽo: “Nếu như Vương phi không biết vì sao, khi về hỏi Vương gia cho rõ là được, đừng nói mấy câu vô dụng này với ta.”

“Ngươi…” Tứ Vương phi giơ tay muốn tát, ma ma bên cạnh Hứa Trắc phi lập tức cầm cổ tay bà ta: “Vương phi nên chú ý đến thân phận.”

Tứ Vương phi giận, nói: “Ta là Vương phi, chẳng lẽ còn không thể dạy dỗ một Trắc phi không biết giữ miệng à? Nô tài nhà ngươi rốt cuộc có biết ai mới là chủ nhân của ngươi không. Nếu như chọc ta không vui, ta sẽ sai người dùng trượng đánh ngươi chết.”

Hứa Trắc phi: “Ta nghĩ nếu như Vương phi muốn dùng trượng đánh chết người, vẫn nên hỏi Vương gia trước thì hơn. Nếu không, quậy thành trò cười cũng không tốt. Vương gia kiêng kỵ nhất chính là có người tự tung tự tác, nếu như làm trễ nải chuyện lớn của Vương gia, Vương phi sẽ làm sao đây?”

“Ngươi đừng hòng lấy Vương gia ép ta, chúng ta làm phu thê mấy chục năm, chẳng lẽ lại không bằng một tiểu tiện nhân như ngươi? Ai lại không biết ngươi là cái mặt hàng gì, đừng tưởng rằng mình là Quận chúa gì đó thì có thể leo lên đầu ta, ta chính là Vương phi hợp cách. Ngươi là ai chứ, nói khó nghe một chút, chẳng qua cũng chỉ là một thiếp thất.” Tứ Vương phi trước sau vẫn không học được, vẫn nói không biết lựa lời.

“Ta cũng là Trắc phi chính thức được viết tên trên ngọc điệp của hoàng gia, chẳng lẽ lại phải để mặc cho ngươi đánh giết? Đừng tưởng rằng mình muốn làm gì cũng được.”

“Ngươi…”

“Đủ rồi, ta không muốn nói nhiều hơn với ngươi nữa. Nếu như ngươi có ý kiến với ta, sau khi hồi phủ nói với Vương gia là được. Chẳng qua ta nghĩ, sợ là Vương gia sẽ không nghe lời nói từ một phía đâu nhỉ? Đối nghịch với Lục Vương phủ, nhắm vào một tiểu Quận chúa đang được yêu thương, thậm chí không hiểu được cả lời nói móc, đúng là khiến người ta lo lắng.” Hứa U U nói chuyện không giữ lại chút thể diện nào, nàng ta không phải chỉ trông kiêu ngạo, mà thực tế, vì gia thế và được mọi người theo đuổi ca ngợi, nàng ta cực kì tự tin, cũng cực kì kiêu ngạo.

Tứ Vương phi cực kì hận, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, nếu như thật sự cãi đến chỗ Tứ Vương gia, ông ta cũng chỉ bênh vực Hứa U U mà không phải bà ta. Nghĩ như thế, bà ta càng nổi nóng: “Ngươi đừng tưởng rằng ta sợ ngươi, chỉ là ta không muốn gia đình không hòa thuận mà thôi.”

Hứa U U cười lạnh: “Cuối cùng là thế nào, trong lòng ngươi và ta đều hiểu rõ.”

“Ngươi…” Hai người đang tranh chấp thì nghe thị nữ ngoài kiệu báo: “Vương phi, cỗ kiệu của Lục Vương phủ vừa đi qua.”

Tứ Vương phi nghe xong thì lập tức ngừng tranh chấp với Hứa U U. So ra, bà ta càng chán ghét Thẩm Mỹ Phù hơn. Tứ Vương phi xiết chặt khăn trong tay, nghiêm nghị hỏi: “Nàng ta đi đâu thế?”

Sao thị nữ có thể biết Lục Vương phi đi đâu: “Nô tỳ cũng không biết, nhưng nhìn phương hướng cỗ kiệu của Lục Vương phi, có lẽ là đi đến phủ của Thẩm đại nhân.” Thẩm Nghị không ở Thẩm gia, chuyện này ai cũng biết. Tứ Vương phi hừ lạnh: “Đám người Thẩm gia không có một người tốt, nếu như không phải Thẩm Nghị được lên chức, sao nàng ta dám khoe khoang như thế. Ha hả, ai biết Thẩm Nghị kia có bệnh hoạn gì không, gần ba mươi tuổi mà còn chưa thành thân, chà chà! Cô nương nhà ai mà gả cho hắn đúng là khổ tám đời.”

Hứa U U chính là coi thường điểm ấy của Tứ Vương phi, vừa thô thiển vừa nhỏ mọn. Giống như bây giờ vậy, người ta còn chưa chọc gì đến bà ta, bà ta đã nói ra những câu ác độc thế này. Cho dù quan hệ giữa bọn họ và Lục Vương phủ không thân, cũng không đến nỗi phải nói chuyện cay nghiệt ác độc như thế. Nhưng Lục Vương phủ thế nào, Thẩm gia thế nào cũng không liên quan đến nàng ta, nàng ta hơi nghiêng đầu sang một bên, không để ý mấy câu nói điên cuồng của Tứ Vương phi. Giống như Tứ Vương gia đã dặn, nàng ta chỉ cần quản Vương phi cho tốt, đừng để bà ta ngu ngốc quậy ra chuyện gì là được, những cái khác, nàng ta không quan tâm lắm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 110

Tứ Vương phi hoàn toàn không để ý hai nữ nhi đều còn ở bên cạnh, mắng cực kì hăng hái, mà Lục Vương phi ở bên kia cũng đã nhận ra cỗ kiệu của Tứ Vương phủ. Lâm ma ma bẩm: “Hẳn là Tứ Vương phi và Hứa Trắc phi, nghe nói hôm nay bọn họ sẽ tiến cung. Bây giờ nhìn thời gian có lẽ là xuất cung rồi.”

Lục Vương phi cười lạnh: “Tứ Vương gia còn dám thả bà ta ra ngoài, đúng thật là can đảm.” Vì chuyện Tứ Vương phi làm lúc trước, mấy năm nay Tứ Vương gia rất ít khi để bà ta ra ngoài, ngoại trừ những gia yến không thể tránh, nếu không những chuyện khác đều do Hứa Trắc phi đi. Nghĩ cũng đúng, nếu như để bà ta ra ngoài đắc tội người khác, còn không bằng giam giữ bà ta, ít nhất sẽ không phải bưng bít nhiều chuyện như vậy.

Chỉ trong chớp mắt đã đến Thẩm phủ, Thẩm Nghị sống một mình, gã sai vặt thấy cô nãi nãi thì vội vàng đón người vào. Mà lúc này Thẩm Nghị vừa mới hạ triều, đang ngồi uống trà thì nghe muội muội đến, bước ra đón.

Lần này đến nhà, Lục Vương phi có hai chuyện. Một chính là mấy hôm nữa sẽ đến sinh nhật của phụ thân, hai là hôn sự của ông. Sau khi nghe A Cẩn nhắc đến Ngu tiểu thư, Lục Vương phi cũng lén tra xét một chút, cảm thấy quả nhiên rất tốt. Bà vốn đã cảm thấy Ngu tiểu thư cực kì phù hợp, chỉ là không biết nên mở miệng thế nào. Giờ đây A Cẩn đã nói như thế, Ngu Quý phi cũng không có ý kiến, bà đã hiểu rõ. Nghĩ cũng phải, nhà họ Ngu cũng đồng ý cho Ngu Uyển Tâm gả vào Thẩm gia, phải biết, tuy Thẩm Nghị hơi lớn tuổi một chút, nhưng đây là lần kết hôn đầu tiên, đã thế còn có tiền đồ như gấm. Hiếm có nhất là nhân phẩm tốt, chỉ mới ba mươi đã leo lên được cái ghế Thượng thư, đúng là có năng lực.

Nghe ý đồ đến đây của Lục Vương phi, Thẩm Nghị nhíu mày, mỉm cười nói: “Bây giờ muội chẳng khác nào mẹ già.”

Lục Vương phi trợn mắt nhìn Thẩm Nghị, sẵng giọng: “Ca ca còn ghét bỏ ta à, ta cũng là vì muốn tốt cho huynh thôi.”

Thẩm Nghị từ chối cho ý kiến, khóe miệng cong lên: “Tạm thời ta không muốn thành thân cho lắm, huống chi Ngu tiểu thư còn trẻ, mỹ mạo lại có tri thức, hiểu lễ nghĩa, sao lại coi trọng một ông già như ta được. Ta nghĩ vẫn đừng nên làm thì hơn.”

Lục Vương phi thật sự muốn tức chết với người ca ca này. Nói ông lạnh lùng tất nhiên không đúng, nhưng mà lại cứ không chịu thành thân. Đương nhiên bà biết ca ca ái mộ Phó phu nhân Cảnh Lê Tịch, nhưng khoan nói đến chuyện giai nhân đã mất, dù còn sống thì người ta cũng là Phó phu nhân, sao có thể đến lượt ca ca của bà. Lâu như vậy rồi còn chưa chịu buông, người chịu đau cũng chỉ có bản thân.

“Ông già gì chứ, ta lại cảm thấy ca ca cực kì tốt, huynh không cưới thì sao biết nhà họ Ngu và Ngu tiểu thư có đồng ý hay không. Ca ca, ta nói một câu hơi khó nghe, có một số người vốn không phải của huynh, huynh cứ ở trong đau khổ không ra thế này sẽ chỉ khiến ta xem thường. Huynh nhìn ta xem, ta cũng là người đã trải qua chuyện, nhưng mà có nghĩ thoáng hơn, làm người không thể xoắn xuýt được. Chẳng lẽ huynh còn không bằng một nữ tử sao?” Lục Vương phi cảm thấy mình càng khó chịu hơn ca ca, phải biết bà thật sự bị người ta lừa gạt tình cảm, còn bị bẫy một phen. Mà ca ca chẳng qua chỉ là yêu mến đơn phương mà thôi, Cảnh Lê Tịch người ta từ đầu tới cuối chỉ yêu một mình tướng công. Cho dù sau đó hai người họ cắt đứt quan hệ, cũng chưa thấy lòng nàng ấy chứa thêm được người khác.

Tham Khảo Thêm:  Chương 452: Một đường sông bạc bận rộn thu lễ

Thẩm Nghị: “Không phải ta xoắn xuýt không chịu buông.”

“Vậy huynh là cái gì? Nếu huynh không xoắn xuýt không chịu buông, sao không chịu thành thân. Huynh cũng sắp ba mươi rồi chứ đâu còn mười ba nữa, còn giả vờ làm thiếu niên u buồn cái gì, huynh không thấy à? Tiểu A Cẩn mới mấy tuổi đã biết quan tâm huynh. Nào có người làm cữu cữu như huynh chứ! Ngu tiểu thư cũng đâu phải tùy tiện là chịu gả vào nhà chúng ta, giống như huynh đã nói đấy, huynh lớn tuổi thế này, nếu thành thân sớm thì sợ là nữ nhi cũng lớn cỡ Ngu tiểu thư rồi. Lần này chúng ta cầu hôn là phải chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị người ta từ chối, nếu như không phải ta thấy dường như Ngu Quý phi có một chút hài lòng với cách làm người của huynh, ta nào dám đi cầu hôn. Huynh còn chọn ba lựa bốn, đúng là khiến người ta cười chết.” Lục Vương phi cũng chỉ dám nói thế với ca ca mình, nếu như là người ngoài, sao bà dám làm thế.

Thẩm Nghị lặng lẽ rót trà cho bản thân, cũng không nổi giận, chỉ cười: “Tính muội vẫn nôn nóng như thế, chưa đợi ta giải thích xong đã bùm bùm một đống. Không biết lời đồn muội dịu dàng thiện lương dễ bắt nạt mà bên ngoài hay truyền tai nhau được bắt nguồn từ đâu.”

Lục Vương phi trợn mắt: “Dịu dàng thiện lương sẽ chỉ bị người ta bắt nạt. Nếu ta là người như thế, đừng nói đến trong phủ sẽ bị tiện nhân kia tính toán thế nào, ngay cả sau khi đến Lục Vương phủ cũng sẽ bị ăn sống nuốt tươi. Ca ca, huynh đừng có đổi chủ đề, huynh nói ta nghe trước đi, vì sao không chịu thành thân? Thật ra cũng đâu phải ép huynh thành thân ngay, đối tượng cũng đâu nhất định là Ngu tiểu thư. Ta chỉ là hi vọng huynh buông chuyện này xuống hoàn toàn, huynh hiểu không? Có thể đừng khư khư bó buộc mình như thế không, làm người đừng nên như thế, nhìn về phía trước mới là cách đúng đắn.” Lục Vương phi hơi nghiêng người về phía trước, bày ra tư thế nói chuyện lâu.

Thấy ánh mắt nghiêm túc của bà, đột nhiên Thẩm Nghị nở nụ cười, cười cực kì to. Ngón trỏ của ông khẽ gõ lên bàn, nói: “Bây giờ cuối cùng ta cũng biết, dáng vẻ xinh đẹp đó của A Cẩn giống ai.”

Lục Vương phi: “…” Còn có thể nói chuyện đàng hoàng được không, còn có thể nói chuyện đàng hoàng được không! Lật bàn!

“Ta đâu phải vì nghĩ đến Phó phu nhân mà không chịu thành thân, muội nghĩ nhiều quá rồi!” Thẩm Nghị đưa trà cho muội muội, nói: “Giảm nhiệt! Thời tiết khô nóng, muội kích động thế này rất dễ phát hỏa.”

“…” Muốn đánh nhau à?

“Không phải do ta nghĩ đến Phó phu nhân, có lẽ mười mấy năm trước thì lý do này đúng, nhưng từ sau khi nàng ấy thành thân thì đã không phải. Nếu giai nhân đã lấy chồng, ta sẽ không ngấp nghé thê tử của người ta, chút đạo đức ấy ta vẫn có. Còn nói về chuyện lớn tuổi mà chưa thành thân, muội muội à, sao ta phải thành thân chứ? Không thể tìm một người tâm ý tương thông, sống chịu đựng qua ngày không phải là ý của ta.” Thẩm Nghị tiếp tục mỉm cười: “Thế gian đã có nhiều phu thê bất hòa như thế, tội gì ta phải làm tăng thêm một đôi. Nếu đã không phải ái mộ lẫn nhau, ta sẽ không thành thân.”

Lục Vương phi: “…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.