Khánh Dư Niên

Chương 452: Một đường sông bạc bận rộn thu lễ



Không biết Ảnh Tử đã cho Phạm Nhàn cái gì, để cho hắn được bồi bổ lại sự  kiện “ngoài ý muốn” lúc xưa, mà ngày hôm sau hắn thật cao hứng rời khỏi  Sa Châu thành. Ngày đó xảy ra một trận mưa đông hàn lãnh thê lãnh thê  lương, phảng phất như ảo thuật, đoàn người Phạm đề ty tiềm hành Giang  Nam, cứ như vậy biến mất ở trong rừng Khâu Lăng cũng không cao lớn bên  ngoài Sa Châu thành.

Màn đêm buông xuống, có mấy vị quan viên mặc  toàn thân áo mưa, ở trong bóng đêm đi vào Cát hồ, ở bến tàu Giang Nam  Thủy sư đi lên chiếc thuyền lớn từ kinh đô tới, ngay cả các tướng lĩnh  Thủy sư chịu trách nhiệm công việc tiếp đãi đề phòng sâm nghiêm, cũng  không thấy rõ chân thực diện mục của những người đó.

Lúc này trên  thuyền lớn Tô Văn Mậu chịu trách nhiệm hết thảy sự vụ, nhìn đồng liêu  đội mưa lên thuyền, kinh ngạc hỏi: “Các ngươi cũng đã tới, đại nhân phải  làm sao? Khải Niên tiểu tổ dù sao cũng phải lưu lại mấy người chứ?”

Một  quan viên nét mặt khó xử nói: “Đại nhân nói diễn trò dù sao cũng phải  diễn cho giống một chút, đem mọi người của Khải Niên tiểu tổ lưu ở trên  thuyền, chúng ta vừa giấu mặt trở về, người của Thủy sư mới tin tưởng  đại nhân là ở trên thuyền, tin tức này phóng ra ngoài, vốn có thể lừa  gạt mấy người.”

Tô Văn Mậu nghẹn họng nhìn trân trối: “Đại nhân  chơi đùa quá mức rồi, hôm nay cũng đã bại lộ tung tích ở Sa Châu, còn  giấu cái…” Hắn cố gắng đem từ th.ô tục kia nuốt xuống, ho hai tiếng rồi  nói ra: “Được rồi, ngày mai sẽ lên thuyền, mau mau vào Giang Nam đạo.”

“Tháng  ba mồng ba.” Vị quan viên Khải Niên tiểu tổ kia nghiêm túc nói: “Tháng  ba mồng ba thuyền đến Tô Châu, đại nhân quyết định là ngày này.”

Tô  Văn Mậu nóng nảy: “Thuyền gì có thể đi chậm như vậy?” Hắn đứng dậy vung  tay lên, căm tức nói: “Bất kể trên sông đi như thế nào, tóm lại Cát hồ  này ta không chịu nổi nữa, ngày mai phải rời cảng.”

Tên quan viên kia cau mày hỏi: “Đại nhân, tại sao?”

Tô  Văn Mậu mặt hiện u sầu, nói: “Vào Giang Nam Thủy sư đại doanh… Đề ty  đại nhân cùng Tam hoàng tử thủy chung không chịu xuống thuyền. Ngươi nói  các tướng lĩnh Thủy sư lớn nhỏ, ai không bàn tán trong lòng chứ? Hai  ngày này, không biết có bao nhiêu phòng giữ, thống lĩnh, ngày ngày tìm  cớ đi lên trên thuyền, ai cũng hiểu được bọn họ muốn tìm cơ hội nịnh bợ  hai vị quý nhân một chút. Nhưng đại nhân không ở trên thuyền, ta nào dám  để cho bọn họ đi lên?”

Hắn càng nói càng là căm tức, nghĩ đến là  hai ngày này ở trên thuyền cản người sắp nổi điên rồi: “… Hôm nay  những quan viên tầng cấp như vậy, ta còn có thể ngăn được. Nhưng nghe  nói Thủy sư đề đốc đại nhân ngày mai sau giờ ngọ sẽ tới, người là đại  quan tòng nhất phẩm, cho dù đề ty đại nhân ở nơi này, cũng phải ngoan  ngoãn hành lễ, chính là Tam hoàng tử cũng không dám nói gì, làm sao cản  đây?”

Tên quan viên cùng hắn nói chuyện với nhau cũng cả kinh,  Thủy sư Đề đốc thân phận cũng không phải chuyện đùa, chờ vị đại nhân kia  đến dĩ nhiên không thể nói láo, cho dù đề đốc đại nhân không làm gì  được Phạm đề ty cùng Tam hoàng tử, nhiều lắm là dâng mật tấu, hướng  Hoàng thượng tỏ vẻ tức giận vì mình bị đùa cợt, nhưng đám người ở đây  tất sẽ không thoát được liên lụy!

“Đi, sáng sớm ngày mai sẽ đi!”

Khải  Niên tiểu tổ ở lại trên thuyền lập tức đạt thành nhận thức chung vô  cùng chắc chắn, bắt đầu để cho các giáo quan Thủy sư dưới thuyền chuẩn  bị khởi hành, đồng thời báo cho trên thuyền hổ vệ cùng với ba vị kiếm  thủ Lục Xử.

“Đại nhân nói, Hàng Châu bên kia hắn sẽ phái người  khác đi nhìn, ngài không cần đi.” Tên quan viên kia nhìn Tô Văn Mậu nói,  tiếp theo tò mò hỏi: “Hai ngày này… Xem chừng Thủy sư hẳn là tặng  không ít lễ vật.”

Tô Văn Mậu hướng về sau bĩu môi: “Cũng đều đặt  phía sau, chưởng binh quả thật có tiền, quả nhiên không hổ là người tài  ba nắm đầu đám thủy tặc.”

Tên quan viên này bỗng nhiên linh cơ  vừa động nói: “Lúc trước không phải là đang buồn rầu làm sao kéo dài  thời gian tới tháng ba mồng ba ư? Thuộc hạ có một kế, không bằng…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 89

Hắn ghé vào bên tai Tô Văn Mậu thì thầm một phen.

“Ý  kiến hay! Đề ty đại nhân không để ý loại chuyện nhỏ nhặt này. Chúng ta  không cho thu bạc của triều quan, nhưng thay lão nhân gia thu bạc cũng  không sai.” Tô Văn Mậu cao hứng rất nhiều, nghĩ đến chuyện gì, dặn dò:  “Đúng rồi, đem cái rương bạc sau sương phòng canh gác cẩn thận, đề ty  đại nhân hạ lệnh, sau này… không được để bất luận kẻ nào tiếp cận cái  rương này nữa.”

Tên quan viên kia vâng lời, trong lòng nói thầm,  tuy nói trong rương chứa mấy vạn lượng bạc lớn, nhưng đề ty đại nhân  trong nhà có tiền như vậy, đáng giá quan tâm như đồ gia truyền như vậy  hay sao?

Ngày hôm sau mới hừng sáng, sương mù trên Cát hồ mới vừa  tản đi, chiếc thuyền lớn từ kinh đô tới ở trong ánh mắt “lưu luyến  không rời” của các tướng lĩnh Giang Nam Thủy sư, chậm rãi nhanh chóng  rời bến tàu, xuyên thủy đạo, ra khỏi Cát hồ, chậm rãi, sung sướng vô  cùng tiến vào thủy vực đại giang.

Nhìn thuyền lớn biến mất ở cửa  hồ, ba chiếc thuyền Thủy sư chức trách hộ vệ cũng đi theo, trên bờ các  tướng lĩnh Giang Nam Thủy sư nhất tề thở phào nhẹ nhõm, rốt cục đem hai  cái ôn thần cung phụng không được mà đụng tới cũng không được đuổi đi,  nghĩ đến những ngày qua phải tặng lễ vật, lại cảm thấy có chút đau lòng.  Về phần thuyền lớn hoàng tử cùng đề ty ngồi ở khu vực phòng thủ của  Thủy sư gặp gỡ tặc hoạn—— dĩ nhiên cần phải có người chịu tội thay, ánh  mắt chúng tướng nhìn về Trầm phòng giữ đều có chút đáng thương, nhưng  lúc này cũng không có ai dẫn đầu làm chuyện này, hết thảy còn phải đợi  đề đốc đại nhân xế chiều quy doanh rồi mới nói.

Thật ra thì… Tô Văn Mậu đã đoán sai, các tướng lĩnh Giang Nam Thủy sư cũng phải đợi đến hai ngày mới đợi được đề đốc đại nhân.

Vị  nhân vật nắm thực quyền số một trong quân đội Giang Nam này, Giang Nam  Thủy sư đề đốc Thi đại nhân, căn bản không vội vàng gì, chỉ lo là mình  tới quá nhanh.

Vị đề đốc này quan tong nhất phẩm, hơn nữa chính  là môn sinh bạn cũ của lão Tần gia ở kinh đô, tự nhiên sẽ không e ngại  Phạm Nhàn, nhưng vị lão binh dày dạn này cũng rõ ràng, nếu chính mình  thật chạy tới thủy trại cùng Phạm Nhàn gặp mặt, hướng về phía Tam hoàng  tử cùng lời đồn kia, chính mình tóm lại cũng cần phải cúi mình nói vài  lời nịnh nọt —— đối với một người mà râu còn chưa mọc đủ, một tiểu hài  tử trên mặt còn chưa có lông vuốt mông ngựa, chẳng biết phải để mặt mũi ở  đâu!

Cho nên lão Thi một mặt phái người đưa tin, nói mình đang  làm công vụ nơi nào đó, đang cố vung roi thúc ngựa tới thăm Tam hoàng  tử, một mặt lại ôm kỹ nữ chính mình thích nhất, ngồi ở trên xe ngựa lắc  lư đi đến thủy sư bên này, chỉ hận đường xá quá ngắn mà thôi…

Cuối cùng, Thi đề đốc rốt cục đã thành công, thời điểm hắn đến, con thuyền này đã như hoàng hạc bay đi.

Nghe  nói bên kia, Tô Văn Mậu hăng hái ngồi thuyền lớn theo ven sông mà  xuống, quán triệt chỉ thị của Phạm đề ty, tiếp nạp thủ hạ quan viên đề  nghị, dọc theo đường đi thấy châu dừng châu, thấy cảng đỗ cảng, cũng  không để ý tới bến tàu rách nát hoặc bờ sông chỉ là huyện thành nhỏ chỉ  có mấy ngàn người, dù sao đi một chút ngừng một chút, mỗi ngày đều đỗ  lại.

Con thuyền này đi đứng quái dị, lại đem trọn cả Giang Nam đạo quan trường cũng nhiễu loạn lên!

Hôm  nay ai cũng biết, Giám Sát Viện Phạm đề ty cùng Tam hoàng tử có thể ở  trong thuyền, đã như vậy, phàm là chỗ con thuyền bỏ neo, quan viên địa  phương cũng muốn đi thỉnh an mới phải. Lại cần chuẩn bị thượng hạng tiệc  rượu, dâng không thiếu lễ vật, tình thế như vậy, ai dám khinh thường?

Thượng  du châu huyện tặng phỉ thúy, hạ du châu huyện cũng không thể không  bằng, ít nhất cũng phải tặng một túi mã não mới được? Châu ta nghèo? Sơn  sâm có thể tặng mấy cây sao? Trong huyện ta không có tiền? Nổi danh lá  thông bách mộc vàng óng ánh thịt khô cũng phải dâng mấy cái, vạn nhất  trên thuyền hai vị đại nhân vật ăn quen sơn trân hải vị, liền thích  những thứ đặc sản quê ta thì sao?

Tham Khảo Thêm:  Chương 67

Cái gì? Trong thành không có đặc sản ư? Vội vàng phái công… đi kéo thuyền cho đại nhân!

Một  tháng thời gian, chúng quan viên vùng ven sông tuy vẫn không thấy thiên  hoàng hậu duệ quý tộc cao cao tại thượng, nhưng mà khí lực nịnh bợ lấy  lòng lại rất ra sức.

Thuyền lớn một đường xuôi nam, gặp châu  huyện mà ngừng. Cho dù địa phương có nhỏ đi nữa, Giang Nam quan viên vì  cơ hội tặng quà hiếm có mà dâng lễ, trong lòng cũng không thoát oán  thầm, Phạm đề ty cùng Tam hoàng tử… khẩu vị cũng thật tốt a! Cả huyện  nghèo không chút đặc sản cũng không tha!

“Không hiểu sao? Thịt  muỗi cũng là thịt.” Trong thành Tô Châu bên trong phủ một vị sư gia híp  mắt nói: “Xem ra vị Phạm đại nhân này, thật đúng là kế thừa phong cách  của Thượng thư đại nhân, tính toán thật chi ly a.”

Một vị sư gia  khác lắc đầu thở dài nói: “Quan thanh! Quan thanh! Hôm nay quý nhân tuổi  trẻ, hẳn là ngay cả thể diện bên ngoài cũng chẳng cần!” Tiếp theo bỗng  nhiên bỉ di nói: “Rồi hãy nói vị tiểu Phạm đại nhân kia cũng không phải  là lão Phạm đại nhân…”

“Im miệng! Chuyện này cũng dám nghị luận ư! Không đợi Giám Sát Viện bắt ngươi, bổn quan cũng muốn chém ngươi!”

Ngồi  ở chính giữa đại quan vẻ mặt nghiêm túc lớn tiếng giận dữ mắng mỏ, đợi  bình phục tâm tình, hắn nâng chén trà uống một hớp, nói: “Không cần nói  xấu sau lưng hắn, chỉ cần chịu thu bạc là tốt rồi, Giang Nam này cái gì  cũng thiếu, chính là không thiếu bạc.”

Quan viên nhắm mắt trầm  ngâm chút ít, hơi sầu lo nói: “Chỉ sợ chẳng qua là vị đề ty đại nhân kia  phóng hỏa mù thôi, ai biết được? Rồi hãy nói, có ai biết hắn đến tột  cùng còn ở trên con thuyền đó hay không? Nghe vị tiên sinh xuôi nam kia  nói, Phạm đại nhân đoàn xe còn đang đi Đạm Châu, dọc theo đường đi cũng  thu không ít bạc.”

Trung Nguyên quan đạo, đoàn người tính ra  nhiều nhất này, đang dưới sự hướng dẫn của “Giả Phạm Nhàn”, chở tất cả  hạ nhân hộ vệ cùng Khánh Dư Đường chưởng quỹ hướng Đạm Châu đi.

Đại  giang, Tô Văn Mậu lái thuyền lớn, bất diệt nhạc hồ tiến hành hành trình  mạ vàng, nhưng không biết ngày sau sẽ bị Phạm Nhàn mắng máu chó xối  đầu.

Mấy tin tức hỗn tạp, kết quả khiến cho các quan viên Giang  Nam cũng hồ đồ, không biết vị Phạm đề ty kia đến tột cùng ở nơi đâu, có  chút người thông minh cho dù đoán được Phạm Nhàn có thể có hành trình  khác, nhưng cũng không cách nào bắt được chút nào tin tức hữu dụng, Giám  Sát Viện Nhị Xử mọi người đang Giang Nam che chở Phạm Nhàn đoàn người  hành tung.

——————————————————————————

Tháng hai khí trời,  xuân chưa đến, đông chưa đi, lạnh lẽo bá đạo chiếm cứ con đường điền dã  hai bờ Đại Giang, cự tuyệt bất kỳ một tia xuân ý nào đến. Bất quá một  dải Giang Nam gần ven biển, vốn so với chỗ khác ấm áp hơn chút ít, cho  nên những ngày qua đã không có tuyết nữa, nhưng mà trên quan đạo bị lật  ra vết bùn bị mấy tháng gió đông thổi tới làm cứng rắn vô cùng, để cho  đoàn xe đi lại ở phía trên rung lắc, trong xe mọi người có chút khổ  không thể tả.

Phạm Nhàn không chịu nổi nỗi khổ này, vén lên rèm  cửa sổ hô đoàn xe ngừng lại, nhảy ra ngoài xe cưỡi ngựa mà đi, lúc này  mới thư thái chút ít. Hắn duỗi lưng một cái, cảm thụ gió lạnh đập vào  mặt, nhìn khe nước hai bên quan đạo, mắt không khỏi híp lên. Chỉ thấy  mương máng chịu trách nhiệm tưới tiêu, sớm không có nước, khô khốc một  mảnh, nếu như nói là mùa đông nước cạn, cũng thôi đi, vấn đề là trong  khe còn mọc cỏ hoang cao hơn người, khói khói mạn mạn theo mương máng  sinh trưởng về phía trước, nhìn hoang vu không chịu nổi, hẳn là không  thấy cuối.

Hắn có chút buồn bực, nghĩ thầm trừ phi bỏ hoang đã  nhiều năm, mới có thể sinh ra bộ dạng này. Hai chân khẽ giẫm, cả người  đứng lên, ở cao mà trông, hắn không khỏi hít vào một hơi, phát hiện  mương máng bốn phía quan đạo, phần lớn cũng là bộ dạng này, trong mương  cỏ rại phần lớn đã chết cóng, lại như cũ cứng rắn ghim ghim đứng thẳng,  ngoan cố lợi hại, hướng trời đâm thẳng… Như vậy mương máng, làm sao có  thể tưới tiêu? Vậy gieo trồng vụ xuân làm sao bây giờ?

Tham Khảo Thêm:  Chương 39

Phạm Nhàn  từ Bắc Tề trở về nước, trên đường chứng kiến Khánh quốc hệ thống thủy  lợi coi như honà hảo, mảnh đất Giang Nam này, phú giáp thiên hạ, làm sao  không có tiền đi tu sửa mương máng chứ? Chẳng lẽ đất nơi đây không cần  trồng trọt ư?

Quan viên Tứ Xử Giám Sát Viện từ kinh đô cùng hắn  rời đi, nhìn ra khó chịu trên mặt đề ty đại nhân, vỗ ngựa tiến lên giải  thích: “Cũng chỉ là nơi này hoang phế chút ít, Tô Hàng bên kia tuyệt đối  không phải là bộ dạng này.”

Phạm Nhàn cau mày nói: “Giang Nam dĩ  nhiên không thiếu lương thực, nơi này chủ yếu là đất mỏng, sức lao động  lại bị nội khố thu đi quá nhiều.” Hắn bất đắc dĩ cười khổ hai tiếng,  không có tiếp tục nói chuyện.

Mọi người trầm mặc dọc theo mương  máng đầy cỏ hoang đi về phía trước, từ Sa Châu đi ra ngoài có chút ngày,  trên đường từ từ chậm chậm, nhưng cũng mau đến Hàng Châu, đoàn người  đều có chút mỏi mệt, Phạm Nhàn cũng không còn quá nhiều tâm tư đi chơi  tiết mục một đường đốc tra, cải trang vi hành nữa.

“Xe phía sau theo nhanh!”

Tên  quan viên Tứ Xử kia họ Ngũ tên Mạch, kể từ khi Tô Văn Mậu lưu tại trên  thuyền, hậu cần an bài cùng công việc của đoàn người này cũng giao cho  hắn.

Hắn nhìn ra đề ty tâm tình không tốt, không muốn lắm mồm,  chỉ đành phải ra lệnh người phía sau theo sát một chút, trong mấy cỗ xe  ngựa tầm thường này cũng rất nhiều cao thủ, vấn đề là Lục Xử kiếm thủ  cùng hổ vệ môn cũng không phải là người phục dịch, một mình chơi ám sát  cũng là lão thủ, muốn bọn họ tiến vào trong rãnh đầy cỏ dại không ăn  không uống chạy tới Hàng Châu cũng không có vấn đề gì, nhưng muốn bọn họ  làm phục vụ đoàn người, liền lộ vẻ có chút không có tinh thần.

Nhất  là ở địa phương cách Sa Châu thành hơn bảy mươi dặm, vốn là đoàn người  nhân số không nhiều, nhưng ở dưới chân núi mua bốn năm cái tiểu nha đầu,  càng làm đoàn người trở nên đông hơn, rất giống đoàn người nhà giàu du  lịch.

Nói đến mua người lần đó, cũng là một lần gặp gỡ để Phạm  Nhàn rất giật mình, hôm nay Khánh quốc được xưng thịnh thế, hắn căn bản  không có nghĩ đến, ở Giang Nam, lại còn có loại chuyện bởi vì sắp chết  đói, mà muốn bán đi con cái trong nhà, tuy nói những người đáng thương  này cũng từ Giang Bắc lưu lạc mà tới, nhưng Phạm Nhàn vẫn có chút buồn  bực.

Bọn họ đoàn người âm thầm đi Hàng Châu, cũng không tiện mang  những người này, hơn nữa Phạm Nhàn bản thân cũng là người tính tình  lạnh lùng, cuối cùng vẫn là Tam hoàng tử không đành lòng lên tiếng, Tư  Tư mới lòng tràn đầy vui thích cầm mười mấy lượng bạc, mua năm tiểu nha  đầu, các cha mẹ bọn nha đầu thiên ân vạn tạ, nước mắt chảy ròng rời đi,  Phạm Nhàn coi như là chấp nhận sự thật này.

Đoàn người này quá rõ  ràng, chỉ có một quý công tử, một cùng toan thư sinh, một đứa trẻ hếch  mũi lên trời, một nha hoàn được thể hào phóng nhà cao cửa rộng, hơn mười  hộ vệ cường đại, hữu tâm nhân vốn có thể đoán được thân phận Phạm Nhàn,  hôm nay thêm mấy tiểu nha đầu, coi như là chút ngụy trang, Phạm Nhàn tự  khuyên mình như vậy.

Vừa mấy ngày, quan đạo bằng phẳng trong như  gương, hai bên đường cây rậm rạp, phồn hoa chi cảnh đột nhiên xuất hiện  đi tới trước mặt đoàn người này, nhìn con đường náo nhiệt, những người  đi đường quần áo ngăn nắp, nơi xa mơ hồ có thể thấy được thành tường  xanh xanh, mọi người mới ý thức tới, thì ra là Hàng Châu cứ như vậy dễ  dàng đi đến.

Phạm Nhàn ngồi trên yên, vung roi ngựa, hăng hái nói: “Vào thành, chúng ta tìm Tống tẩu đi!” 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.