Tử Di

Chương 82: 82: Vô Sỉ



Lấy ra trên người một viên tứ phẩm đan dược có thể chữa trị tổn thương kinh mạch, Cao Thế Lan từ từ đến gần Tạ Ngọc và Chung Ly.

Khi chỉ còn cách hai người chưa đến mười bước chân, Tạ Ngọc đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm nàng ta.

Cao Thế Lan đứng trước ánh mắt lạnh nhạt có chút kinh sợ.

Khó khăn điều chỉnh lại cảm xúc nàng ta mới giơ lên trong tay lọ đan dược nói chuyện:
” Sư thúc, Thế Lan không có ý xấu.

Ta chỉ muốn dâng lên đan dược giúp Chung sư thúc trị thương, ngài ấy bị thương khiến Thế Lan ân hận vô cùng…”
Chưa nói hết câu đã bị Tạ Ngọc cắt ngang:
” Không cần, ngươi đồ vật chúng ta nhận không nổi.

Giữ lại giúp mình sống lâu một chút!” Nói xong liền không quan tâm đến họ Cao.
Cao Thế Lan thấy không thành công liền càng cố nói chuyện, hai mắt day dứt đáp:
” Chung sư thúc thương thế nặng nề, nếu không trị thương kịp thời e rằng sẽ tạo thành tai hoạ ngầm.

Trên tay Thế Lan là tứ phẩm đan dược Đoạn Mạch Sinh đan, ta chỉ là có ý muốn chuộc tội, kính xin Tạ sư thúc đừng vì coi thường ta mà khiến Chung sư thúc lâm nguy.”
Vừa dứt lời Tạ Ngọc đòn tấn công đã đến, nàng ta vậy mà dám nói Tạ Ngọc hắn ích kỷ vì tư thù không nghĩ đến đồng bạn, không xem lại bản thân là thứ gì?
Cao Thế Lan nhìn đòn tấn công lao đến môi giương lên độ cung nhẹ, hai mắt lại cố tình hoảng hốt nhìn ánh lửa đang tiến đến.

Chương Lỗi Kiệt chứng kiến liền thở dài, một lần nữa ra tay ứng cứu muốn đâm đầu vào chỗ chết Cao Thế Lan.
Chỉ là lần này pháp thuật của hắn không thành công cứu nguy.

Cao Thế Lan ngu ngốc, hoảng sợ tột cùng vậy mà lại vấp ngã, không hay vừa lúc bỏ lỡ hắn pháp thuật cứu trợ.

Hoả lực đâm tiến họ Cao phòng ngự pháp bảo, cũng dễ dàng phá vỡ mỏng mang tấm chắn, đánh bay nàng ta ra sau.
Tạ Ngọc thấy đòn tấn công của mình lại dễ dàng đánh trúng như vậy liền biết đã trúng kế.

Tay lập tức kết ấn gọi ra hai đầu hổ hoả đuổi theo.

Bên cạnh Chương Lỗi Kiệt cũng đen mặt, tốc độ chóng mặt lao đến muốn tóm lại họ Cao.

Cao Thế Lan chứng kiến hai vị bối phận cao sư thúc biến sắc, trong lòng vô cùng hả hê nhưng ngoài mặt lại hoàn hảo lộ ra vẻ hốt hoảng đâm tiến vào ma chủng đang trôi nổi trong không khí.
Ánh sáng đỏ tiếp nhận nhân loại liền mở ra, vật sống bên trong cũng từ từ mở ra hai mắt đỏ ngầu, tươi cười vô cùng quỷ dị.

.

||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||
Nó đang muốn tiếp nhận vật ký sinh mới thì bỗng bị hàng ngàn xích sắt chui lên từ mặt đất giam cầm.

Lúc này Cao Thế Lan vai trái bị bắt lấy, Chương Lỗi Kiệt lạnh mặt dùng sức lôi nàng ta ra khỏi phạm vi bá chủ của ma chủng.

Cao Thế Lan kinh hoàng, môi mấp máy muốn nói chuyện thì Tạ Ngọc đã theo sau xuất hiện.
Chỉ kịp trợn to mắt, bụng đã đau đớn khó tả, sau lưng va chạm vô số kiến trúc cuối cùng Cao Thế Lan đụng phải cứng rắn gốc cây mới dừng lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Đầu óc cùng thân thể quay cuồng, khó khăn nuốt xuống một búng máu tươi, cơn giận dữ cuối cùng cũng bùng nổ.

Âm thanh ra khỏi miệng liền mang theo nỗi uất hận không thể kiềm chế:
” Tạ Ngọc, ngươi có ý gì? Ta nhất định sẽ đăng báo tông môn hành vi tàn hại đồng môn của ngươi.”
Tạ Ngọc chỉ bình tĩnh nhìn họ Cao không nói chuyện, loại người này không xứng để hắn mở miệng.
Chương Lỗi Kiệt một bên đang chuyên chú cũng không rảnh quan tâm hai người, vây khốn thành công ma chủng liền càng tận tâm tận lực áp chế nó.

Hắn muốn khống chế thứ này càng nhanh càng tốt, phía sau còn có một trận chiến ác liệt đang chờ hắn, Điền gia hang ổ vẫn chưa bị công phá.
Ma chủng bị xiềng xích liên tiếp gia tăng vây lại chợt ỉu xìu, làn da nó chớp mắt đã khô quắt.

Thậm trí còn không đạt được dáng vẻ lúc ban đầu trong tay Điền Vụ.

Chương Lỗi Kiệt mở ra hộp ngọc thu đi ma chủng, trong lòng lại có chút nghi ngờ, dễ dàng như vậy vì sao ban đầu hắn lại không thể tiếp cận nó?
Đúng lúc này cửa động chợt đi ra cơ số người, ai nấy đều che kín mặt mũi, mắt đều hiện vẻ điên cuồng chăm chăm nhìn về phía hộp ngọc trong tay Chương sư huynh.
Chương Lỗi Kiệt biết bây giờ chính là lúc ra tay, ma vật đều đã tác động đến tâm trí của những người này, biến họ trở thành nô lệ.
Cung tên giương hết cỡ, hàng trăm mũi tên không biết từ đâu xuất hiện, thẳng tắp lao về phía tu vi không đều quái vật.

Có người mới chỉ luyện khí kỳ cũng có kẻ tu vi đã trúc cơ.

Từng mũi tên sắc bén đâm thủng Điền tộc người da thịt.

Máu tươi vẩy ra, rơi xuống đất liền hoá thành màu đen ma khí tan biến trong thiên địa.

Tạ Ngọc ở một bên sắp xếp an toàn không gian cho Chung Ly sau đó cũng lập tức gia nhập chiến đấu.
Chiến cuộc chia làm hai ranh giới rõ ràng, trúc cơ tu vi đều đổ dồn đến Chương Lỗi Kiệt.

Còn lại không ít luyện khí kỳ lao đến Tạ Ngọc.
Nhìn một bên đang muốn ẩn nấp Cao Thế Lan, Tạ Ngọc căn bản sẽ không định để nàng ta phủi tay nhàn nhã liền nhanh chóng rời chiến cuộc đến phía bên đó.
Cao Thế Lan chứng kiến tình hình mắt càng sung huyết, loại nam nhân hèn hạ như vậy cũng xứng có địa vị cao? Trong miệng lại rũ bỏ vẻ lương thiện nguỵ trang ban đầu hét lớn:
” Vô sỉ hèn hạ, Tạ Ngọc ngươi không xứng làm tông môn thân truyền.”
Tạ Ngọc vẫn giữ suy nghĩ lúc đầu, chính là không đáp lời họ Cao.

Tay tập trung kết ấn, chia cắt luyện khí người ra thành hai phần, tri kỷ chia sẻ cho Cao Thế Lan một nửa.

Cao Thế Lan mồm miệng liên tục mắng chửi nhưng vẫn không thành công tránh khỏi đang lan đến chiến đấu.

Điền gia người cũng không chút nào nể tình chọn lựa nàng ta trở thành tiếp theo mục tiêu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 190: Bảo cô ta chết đi!

Mặt trời hôm nay lên tương đối chậm, từ lúc Điền quản gia chết đến lúc Điền tộc nhân đánh nhau hỗn loạn đều chỉ có thêm vài tia sáng xuyên thủng dày nặng mây chiếu xuống mặt đất.

Ánh sáng là khắc tinh của Điền tộc nhưng tác dụng nhất chỉ có mặt trời lúc chính ngọ.

Ánh sáng ban mai ôn hoà lại không mang theo quá nhiều độ ấm vẫn khiến quái vật can đảm tiếp tục tiến lên.

Tạ Ngọc quanh mình càng lúc càng chật vật, khó khăn tránh khỏi một đòn tấn công trí mạng nhìn lên bầu trời.

Mặt trời lúc này dần dần hiện ra, màu đỏ quả cầu trôi nổi trong thiên địa cũng thành công khiến quái vật e dè.
Trên người từng tu sĩ đều hiện ra khói đen, bị mặt trời thiêu đốt kêu lên đầy đau đớn.
Thấy quái vật đã có lui ý, Chương Lỗi Kiệt liền lấy ra hộp ngọc quơ quơ trong không khí khiến chúng một lần nữa mất đi nhận thức điên cuồng lao đến.

Mũi tên tường vân dẫn đầu xuyên thủng một trúc cơ trung kỳ quái vật, theo sau ngã xuống là một kẻ luyện khí hậu kỳ.

Tạ Ngọc bên này thu về hoả hổ thở hổn hển, cố gắng kiên trì trước hàng chục luyện khí tu sĩ, hắn đã sắp đi đến giới hạn.

Lúc này họ chiến đấu nhịp độ hoàn toàn phụ thuộc vào Chương thân truyền, chính là không thể để Điền tộc người còn sống chạy thoát.

Không khác Tạ Ngọc là mấy, Cao Thế Lan lúc này toàn thân thương tích dày đặc, chân trái còn bị xé toạc một mảnh da thịt không ngừng đổ máu.

Bản thân nàng ta đã rơi vào trạng thái điên cuồng, gặp phật sát phật, gặp thần sát thần.

Thấy quái vật vẫn kiên trì trước ánh sáng mặt trời mà lao đến, Cao Thế Lan cũng không quan tâm hoàn cảnh ném ra vô vàn màu đen dây leo.

Thực vật cuốn lấy chậm chân Điền tu sĩ, hút đi trên người bọn chúng máu thịt biến thành đỏ sẫm.

Sau cùng để lại trên mặt đất không ít bị hút khô xác chết, Cao Thế Lan làn da cũng trở nên đỏ bừng.
Dây leo thả loạn chặn lại không ít quái vật nhưng cũng khiến Tạ Ngọc cũng gặp phải không ít rắc rối.

Hổ hoả vừa bị một mảnh đỏ dây leo vướng lấy đã bị quái vật lao đến giải quyết, nó nhân tính hoá gầm lên đau đớn rồi tan biến.

Tạ Ngọc thu về trên tay lúc này chỉ còn lại một yếu ớt màu lam hoả.

Ngày hôm nay âm hoả chiến đấu không ngừng khiến nó suy yếu không ít.

Cực dương hoả lại không chịu nghe lời, muốn gọi ra nó rất khó, chỉ khi cảm xúc của Tạ Ngọc lên đến đỉnh điểm nó mới chịu lộ diện.
Không may mắn chính là trước nay Tạ Ngọc cảm xúc dao động không nhiều, thói quen cùng hoàn cảnh sinh sống đã giúp hắn có thể dễ dàng điều hoà cảm xúc.

Ban nãy quá tức giận vì tình trạng của Chung Ly cho nên cực dương hoả mới theo cảm xúc thuận thế ra ngoài.
Không đợi hắn kịp khơi dậy lửa giận, năm tên luyện khí hậu kỳ đã tiến đến vây công.

Pháp thuật trong tay muôn hình muôn vẻ biến hoá lao đến trước mặt Tạ Ngọc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Đan điền sớm đã cạn kiệt do chiến đấu quá lâu, lúc này một chút linh khí Tạ Ngọc cũng không thể dùng ra.

Hắn nhảy xuống mặt hồ khi đó thiên địa liền điên đảo, lúc mở mắt bản thân đã bị nhốt trong mật thất.

Đối mặt với không ít quái vật hắn khó khăn lắm mới thành công thoát khỏi nơi giam giữ.

Cũng gặp gỡ đang vội vàng chạy ra ngoài quản sự, chiến đấu không ngắn thời gian mới theo sau tiêu diệt được hắn.

Nếu không có linh hoả hỗ trợ, vượt cấp chiến đấu sau đó lại quần đấu sớm đã vượt ngoài hắn năng lực.

Đang lúc lâm nguy, Chương Lỗi Kiệt đột ngột đại phát thần thông.

Uy thế cực mạnh lan đến chiến cuộc bên phía Tạ Ngọc, cứu hắn thoát khỏi tình cảnh khốn đốn.
Chỉ thấy Chương sư huynh hai mắt sáng ngời, tay cầm cung liên tục rung động, trên không trung vây kín chi chít mũi tên.

Một cái phẩy tay, tên lập tức nghe lệnh kích hoạt, sư huynh như một vị thần giáng thế chạm xuống mặt đất.

Xung quanh trăm thước sinh vật lập tức bị quét sạch.

Mũi tên vàng kim cũng lập tức diệt sát gần như toàn bộ quái vật, chỉ còn lẻ loi vài tên đang tru lên đau đớn.

Cung tên phẩy nhẹ một đường, sắc bén hào quang chém bay đầu một kẻ sắp lẩn trốn vào đường hầm.

Tạ Ngọc tinh mắt, góc độ lại vừa vặn thấy rõ trong bóng tối đường hầm.

Một vạt áo lướt qua trong nơi tối tăm, hai đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm Chương sư huynh sau đó nhanh nhẹn biến mất.

Còn có kẻ vẫn luôn ở trong đường hầm quan sát họ, là muốn làm gì…?
Suy nghĩ phút chốc lướt qua, Điền gia người đều đã bị ma vật kêu gọi đến ứng cứu, vậy mà vẫn còn có kẻ giữ được lý trí, ẩn giấu phía sau theo dõi tình hình.
Sau gáy chợt ớn lạnh, hắn đột nhiên nghĩ đến, trong Điền phủ không chỉ có quái vật mà còn có không ít bình thường nô bộc…Thả đi cho dù là một kẻ cũng khiến họ gặp nguy hiểm!
” Chương sư huynh, có người vẫn luôn lẩn trốn trong đường hầm, lúc này ta cho rằng bên trong Điền gia bình thường người đã muốn gặp nguy.”
Chương Lỗi Kiệt nghe vậy gật đầu, bóng dáng ngay lập tức đuổi theo, để lại âm thanh phảng phất trong không khí:
” Ngươi giải quyết tốt tình hình bên này, ta lập tức đuổi theo.”
Tạ Ngọc dõi mắt nhìn bóng dáng biến mất của sư huynh, tay không biết khi nào đã rút ra kiếm, không cần vận dụng linh khí đã nhanh nhẹn diệt sát còn đang hấp hối người.
Cao Thế Lan bên kia thu được không ít linh khí cùng sinh cơ, bản thân có chút chịu không nổi đang tận lực đả toạ.

Làn da đỏ bừng căng phồng, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể lập tức nổ tung.

Tạ Ngọc cho dù không mấy quan tâm nhưng mỗi một góc tình hình đều nằm trong hắn con mắt.

Thấy được họ Cao gan lớn yên tâm đả toạ, hắn liền vô cảm? Tạ Ngọc hắn lại không phải lan tràn tình thương người, không ra tay lúc này đã là quá chiếu cố đến tông môn mặt mũi..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.