*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2au đó ông ta nở một nụ cười tán thưởng: “Nhóc con, bản lĩnh cũng khá lắm! Không ngờ tốc độ cũng nhanh ra phết!”
Lạc Tử Dạ cũng mở miệng nói: “Gia cũng không ngờ ông đã đến từng tuổi này, mà tốc độ tránh thoát khỏi dao của gia cũng nhanh đến vậy?” Mặt của Võ Thần đại nhân lại tối sầm xuống. Ông ta tự nhận mình anh tuấn tiêu sái không kém gì thời còn sung sức, nhưng tên nhóc Lạc Tử Dạ đáng chết này, hết lần này tới lần khác nhắc đến tuổi tác của ông ta. Thật là đáng chết! Võ Tu Hoàng hừ lạnh một tiếng, ra tay càng thêm mạnh. Thân là Võ thần của đại lục Huyện Ngư, lại là sự phụ, sự tổ của cao thủ số một đại lục Hoàng Diệp, nên võ công của ông2ta, dĩ nhiên không dễ gì sánh được!
Không cần nội lực, chỉ so tốc độ thi ông ta cũng không hề kém cạnh so với Lạc Tử Dạ. Trông có vẻ còn mạnh hơn Lạc Tử Dạ… Điều này khiến trạng thái vốn đã không dám buông lỏng của Lạc Tử Dạ lại tăng thêm vài phần. Nàng hiểu quá rõ, giao đấu với người trước mặt này, có lẽ chẳng nhẹ nhõm gì hơn so với khi giao đấu cùng Phượng Vô Trù.
Mà ngay lúc bọn họ đánh nhau, Diêm Liệt ở phủ Nhiếp chính vương rốt cuộc đã nhớ ra mình có một chuyện chưa bẩm báo với Vương. Có lẽ tối nay Võ Tu Hoàng sẽ đến, không chừng sẽ gây rắc rối cho Thái tử! Nghĩ như vậy, cả người hắn run lên, chuyện càng thêm gay go rồi, hắn vội vàng chạy8đi tìm Phượng Vô Trù. Đã đến lúc này, e là Võ Tu Hoàng đã tới, hy vọng mình đi tìm Vương vẫn chưa quá muộn!
Hắn cũng thật là, sao lại quên được một chuyện quan trọng như vậy. Cũng không biết nếu lỡ Thái tử xảy ra chuyện gì, Vương sẽ xử trí mình như thế nào…
+++
Diêm Liệt thì nghĩ vậy, mà bên kia Lạc Tử Dạ và Võ Tu Hoàng đã đánh đến khi thể bừng bừng. Lạc Tử Dạ càng đánh càng thán phục võ công tuyệt diệu, thực lực mạnh mẽ của đối phương. Nàng cảm thấy mình không thể dễ dàng vượt qua ông ta, mà đối phương càng đánh cũng càng khen ngợi… Tên nhóc này, tuổi còn trẻ, cũng không thấy trên người có bao nhiêu nội lực mà có thể tránh được nhiều chiều từ mình đến vậy. Cũng9coi như không dễ dàng! Nhưng đánh đấm cả buổi như vậy, Võ Tu Hoàng đã không còn hứng thú.
Ông ta bỗng nhiên dùng nội lực, vươn tay ra tủm một cái! Ông ta mới kéo một cái, tay áo Lạc Tử Dạ đã bị rách ra, bên trên có vệt máu đọng lại! Trong lòng Lạc Tử Dạ nổi giận, cái gọi là nội lực thật là đáng sợ, nàng gần như không có bất kỳ biện pháp nào để chống lại, đã vậy đối phương lại vô cùng mạnh, lâu như vậy rồi, đây nhất định là cao thủ có thực lực nhất mà nàng đã từng gặp ngoại trừ Phượng Vô Trù!
Nàng còn nghĩ vậy, Võ Tu Hoàng lại vung tay lên…