*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2hưng, đúng lúc nàng đang cắm đầu chạy…
Một trận chưởng phòng bỗng ập tới, đánh về phía nàng. Thế nhưng chưởng phong chỉ thổi qua bên người nàng, như có ý nói cho nàng biết có người đến chứ không hề có ý đánh lén.
Đây là cách làm của quân tử! Lạc Tử Dạ lập tức dừng bước, đứng trên nóc nhà, cúi đầu nhìn xuống. Nàng thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa, người đàn ông kia chắp tay, mang theo khí thể uy nghiêm, Đôi mắt phượng hoàng nhìn nàng rồi hỏi: “Lạc Tử Dạ?”
Lạc Tử Dạ cau mày nhìn người kia, suy nghĩ hồi lâu mới chắc chắn mình chưa từng gặp người này.
Trông ông ta có vẻ như hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ cảm bào màu vàng sáng, mũ2bạc buộc tóc, vô cùng tôn quý. Trên người mang theo mị lực chỉ thuộc về những người đàn ông trưởng thành, mà rõ ràng tuổi tác lại lớn hơn Phượng Vô Trù không ít. Vì vậy Lạc Tử Dạ không thể đoán được tuổi tác của người nọ, có lẽ năm tháng không để lại dấu vết trên gương mặt ông, cho nên người ta không thể nào xác định được độ tuổi. Người này rất anh tuấn, ngũ quan như được điều khắc, rất có cảm giác nghệ thuật. Nhất là đôi mày kiếm kia, giương lên ẩn chứa uy nghiêm lẫm liệt. Lạc Tử Dạ nhìn chằm chằm người nọ một hồi, lại nhìn xung quanh ông ta một chút, chắc chắn bên cạnh ông ta có người bảo vệ, nhưng bọn họ không định8xuất hiện. Nàng nhíu mi: “Ta là Lạc Tử Dạ! Các hạ là?”
“Cho dù phụ hoàng người thấy Trẫm, cũng không dám đứng ở trên mái nhà nói chuyện với trẫm!” Võ Tu Hoàng nhíu mi, nhìn nàng rồi cười lạnh. Dáng vẻ của ông ta trông rất ngạo mạn, mang đậm ý khiêu khích, nhưng trong lòng vẫn phải cân nhắc thêm. Mặc dù con gái và con trai cả của mình đều không so được với những người như Phượng Vô Trù, Hiên Thương Mặc Trần, những tin tức ông ta nhận được trong chuyến đi này là con trai, con gái mình cộng thêm Minh Dận Thanh, thậm chí là Long Ngạo Địch, đều phải chịu thiệt ở trong tay Lạc Tử Dạ này! Không cần biết quá trình như thế nào, chỉ dựa vào9một điểm này cũng đủ thấy tên nhóc này cũng có chút bản lĩnh. Cho nên trong lòng ông ta thật sự khá tò mò. Lạc Tử Dạ nghe thấy ông ta nói vậy, cùng với khí thể, danh xưng và chưởng phong lúc nãy, cộng thêm những cảnh cáo của Vô Lưu Nguyệt rằng nàng ta muốn tố cáo với gia trưởng…
Không cần nghĩ nhiều, nàng đã biết là ai tới, cũng biết mình đã gây ra chuyện lớn. Nhưng người ta đã tìm tới tận cửa, đương nhiên nàng chỉ đành “binh tới tương đỡ, nước tới đất ngăn”. Nàng cúi đầu liếc Võ Tu Hoàng, nhíu mày rồi nói: “Phụ hoàng đã lớn tuổi, khó tránh khỏi nhát gan. Sau khi nhìn thấy ông, đương nhiên không dám đứng trên mái nhà nói chuyện với2ông, nhưng gia còn trẻ tuổi, người trẻ tuổi đều giống như gia vậy, có can đảm, dám xông pha!”.