*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2ừa nghĩ như vậy, Nhiếp chính vương điện hạ cũng phát hiện rất nhiều vấn đề quanh quẩn đã lâu trong lòng mình, đến hôm nay đều đã tìm được câu trả lời. Ví dụ như, trong bữa tiệc mừng thọ của Lạc Túc Phong, tại sao Lạc Tử Dạ lại muốn nhảy bài “Quả táo nhỏ”, ý đổ đế cho Lạc Tục Phong phể đi ngôi vị Thái tử của nàng…
Mà Lạc Tử Dạ đang đi về phủ Thái tử, lúc này cũng không biết là tại sao mà bỗng nhiên rùng mình một cái.
Diễm Liệt nghe lời này xong, khóe miệng khẽ co giật, dần dần hoàn hồn lại từ trong giả thiết Lạc Tử Dạ là con gái. Lông tơ cả người cũng dựng lên, cầu than thở này của Vương, thật đúng là… không phải Vương đã ảo tưởng cao độ Lạc Tử Dạ thành con2gái thật đấy chứ?
Mà Phượng Vô Trù im lặng một hồi, lại trầm giọng nói: “Nếu như vậy, Cô sẽ khoan dung quý trọng y hơn nữa!”
Gì?
Diêm Liệt không nhịn được mà nhìn hắn một cái, cảm thấy hôm nay sau khi về, mình nhất định phải nói với Mân Việt một tiếng, xem Mân Việt có thể cho ít thuốc đúng bệnh, chữa trị chứng ảo tưởng của Vương không… Bỗng nhiên, ngay vào lúc này, vẻ mặt hắn Phượng Vô Trù bỗng nhiên cứng ngắc lại, yết hầu của Lạc Tử Dạ… Ý nghĩ này tạm thời gạt sang một bên. Hắn nhìn lướt qua Diêm Liệt, trầm giọng nói: “Truyền lệnh của Cô, truy sát Võ Tu Hoàng!” “Da!”
Lúc này Lạc Tử Dạ vẫn hoàn toàn không biết thân phận con gái của mình đã bại lộ sạch sẽ trước mặt Phượng Vô Trù. Hơn nữa bọn8họ còn lo lắng cho nàng, vẽ ra cả một cuộc đời bi thảm đau khổ hơn cả Hầu ca (Tôn Ngộ Không).
Nhất là Nhiếp chính vương điện hạ, hắn còn quyết định sẽ đối xử với nàng tốt hơn vì sự bi thảm ấy.
Nàng đi thẳng về phủ Thái tử, sau khi đến cửa đã nhìn thấy Doanh Tẩn và Vân Tiêu Náo. Hai người này rõ ràng đều ở đây chờ nàng, Vân Tiêu Náo giương mắt nhìn nàng, mà yêu nghiệt Doanh Tần đang dựa vào cửa, khoanh hai tay lại. Lúc nhìn thấy nàng, hắn không lạnh không nóng nói một câu: “Còn biết trở lại cơ đấy!” Lời này nghe sao mà chua, không biết là ai nổi giận, để cho ghen tuông nhấn chìm luôn. “Ừ.” Lạc Tử Dạ liếc hắn một cái, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ. Cái cảm giác vợ9ở nhà chờ chồng đi trêu hoa ghẹo nguyệt quay về, nói một câu ghen tuông, là sao đây? Sau khi liếc mắt một cái, nàng lấy lại tinh thần, nhìn về phía Vân Tiếu Náo.
Không đợi nàng lên tiếng, Vân Tiêu Náo đã lập tức mớc một vật từ trong ống tay áo ra, đưa cho nàng: “Thái tử, ta cũng không tìm được chứng cứ gì, nhưng ta nhở rất nhiều năm về trước, cha đã từng nói với ta, ông ấy giữ bí mật giúp một người. Ta tìm rất lâu mới tìm được cuốn sổ ghi chép này trong rừng đào, nhưng trong đó không viết bất kỳ chữ nào, cho nên…”
Cho nên nàng cũng không biết chuyện này là thế nào, hy vọng Lạc Tử Dạ có thể hiểu được cuốn sổ không có chữ này, cũng biết phải giải mã như thế nào. Lạc2Tử Dạ vươn tay ra nhận lấy, cẩn thận nhìn một hồi, bí mật có thể khiến Vân Thừa tướng giấu nhiều năm như vậy, nhất định không phải là thứ đơn giản. Nhưng nàng lật vài tờ, bên trên đúng là không có một chữ nào, điều này khiển chân mày nàng càng nhăn lại. Nàng liếc mắt nhìn Doanh Tân: “Ngươi cũng được coi là người có kiến thức rộng, vật này, ngươi có biết là như thế nào không?”