Gần trưa, đoàn người Lê Tiếu xuất phát đến nhà chính.
Vân Lệ không đi theo, một mình lái xe đến tòa lầu văn phòng trong thành phố Parma.
Xe vừa dừng lại, lập tức có vệ sĩ tiến đến mở cửa, cung kính gọi: “Vân gia.”
Vân Lệ bước ra khỏi cửa xe, lạnh nhạt nhìn quanh: “Đến cả rồi chứ?”
“Vâng, năm vị chuyên gia tài chính cao cấp Parma đều đang chờ anh trong phòng họp. Cả đề án anh muốn đầu tư cũng đã chuẩn bị xong xuôi.”
Vân Lệ vuốt tay áo, nhếch môi hướng về phía thang máy: “Dẫn đường đi.”
“Mời anh đi bên này.”
Vệ sĩ dẫn Vân Lệ đi đến thang máy, mà tòa lầu văn phòng này chính là trụ sở chính Hoàn Vũ.
Trong thang máy, Vân Lệ đứng ngay giữa, đang cầm điện thoại lên gọi: “Tôi đến Hoàn Vũ rồi.”
Cùng lúc đó, trong chiếc Bentley, Lê Tiếu đeo tai nghe bluetooth nói: “Bảo chuyên gia tài chính tập trung quan sát lĩnh vực giao dịch vàng và tiền ảo của cô ta trong một năm nay, chắc sẽ có thu hoạch.”
Trò chuyện đôi câu ngắn gọn, hai người cúp máy.
Lê Tiếu ấn tai nghe bluetooth, vừa quay đầu liền va phải đôi mắt sâu thẳm của Thương Úc. Cô chớp mắt cười khẽ: “Sao thế?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt hứng thú: “Em đang điều tra Thương Phù?”
Lê Tiếu dựa lưng ghế, nhếch môi: “Không, em muốn đập nát chén cơm của chị ta.”
Tiền ảo và giao dịch vàng là hai lĩnh vực đầu tư Thương Phù vẫn luôn kiêu ngạo nhất.
Lúc đầu cô ta có cơ hội gia nhập Hội quốc tế cũng chính vì năng lực đầu tư xuất chúng này.
Mà chuyện Lê Tiếu phải làm, chính là hủy diệt mọi vốn liếng cô ta kiêu ngạo.
Hủy – diệt – tất – cả!
Lê Tiếu chìm trong suy tư nhìn ra ngoài cửa, âm thầm tính toán chi tiết, sau đó mới híp mắt hỏi: “Ôn Thời đâu?”
“Cô Lê, hắn ở mật thất dưới biệt thự.” Lưu Vân đáp.
Lê Tiếu hiểu rõ gật đầu, sau đó nhìn Thương Úc, nét mặt nhàn nhạt: “Lục Cục tra được ba mẹ Ôn Thời tự sát, bị trục xuất cũng là quyết định của gia chủ, sao hắn lại khẳng định là anh hại chết ba mẹ hắn?”
Thương Úc hé mắt nhìn đôi mắt lạnh nhạt của Lê Tiếu, nhếch môi nói: “Tự sát là kết luận của cảnh sát, nguyên nhân ba mẹ nó chết là nhiễm độc thủy ngân mãn tính.”
Nhiễm độc thủy ngân mãn tính…
Đương nhiên phải là thủy ngân rồi.
Việc nhiễm độc thủy ngân, nếu không tiến hành nghiệm thi, đúng là khó tra ra nguyên nhân thật sự.
Mà người đàn ông kiêu ngạo như Thương Úc, vốn khinh thường thủ đoạn hèn hạ như vậy.
Thế nên hung thủ ra tay với ba mẹ Ôn Thời chắc chắn là người khác.
Lê Tiếu im lặng cụp mắt, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh một người.
Không lâu sau, nhà chính gần ngay trước mắt.
Lê Tiếu kéo khuỷu tay Thương Úc, nói với dụng ý riêng: “Anh có thể cho người đưa Ôn Thời đến nhà chính không?”
Anh dừng động tác nghiêng người, nhìn Lê Tiếu thật sâu, không hỏi gì cả dặn dò Lưu Vân: “Sắp xếp đi.”
Lưu Vân gật đầu: “Vâng, lão đại.”
Hai người xuống xe, Lê Tiếu vẫn đeo tai nghe bluetooth.
Thương Úc đi cạnh Lê Tiếu, thuận tiện ôm eo cô, khi kéo gần lại, cúi đầu nhỏ giọng bên tai cô: “Trong nhà chính, tất cả những người đeo nhẫn mỏ ưng đều là người mình.”
Lê Tiếu liếm môi, cười khẽ: “Nghe có vẻ đông đấy.”
“Phòng nghỉ dòng thứ mười một ở Tô Hoa Các vườn sau.”
Giọng nói của anh vô cùng cưng chiều, dường như hoàn toàn chẳng thèm để ý trong tòa nhà này là dòng họ thế gia đã trải qua hơn trăm năm.