*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chờ đã, vậy thì không phải đối phương đã nghe được toàn bộ những lời bọn họ vừa nói rồi chứ? Lần này, trong lòng các nàng cũng lo sợ, có chút căng thẳng
Suy cho cùng thì tội danh ngôn luận xằng bậy về Nhiếp chính vương điện hạ này, nếu như thật sự tính toán thì chính là hành động tự đâm đầu vào chỗ chết
Cũng không biết Nhiếp chính vương điện hạ có tính toán với bọn họ hay không nữa!
May là ánh mắt của Phượng Vô Trù chỉ dừng lại trên người Lạc Tử Dạ, cũng không hề nhìn về phía các nàng.
Mà lúc này, Thanh Thành đã nhanh chóng lôi công tử nhà mình sang phía bên cạnh cách xa Lạc Tử Dạ ít nhất năm thước
Đồng thời gã3cũng đưa tay ra, chỉ vào con đường ở phía trước, mở miệng nói với Lạc Tử Dạ: “Thái tử, mời ngài đi trước!” Đừng có cướp cơ hội gần gũi với công tử mà khó khăn lắm mình mới có được, cũng đừng có thu hút ánh mắt khủng bố của Phượng Vô Trù, khiến cho công tử nhà mình đang hôn mê cũng không được hôn mê yên ổn
Lúc này, thật ra ở sâu trong lòng của Thanh Thành cũng lặng lẽ cảm thấy tên Phượng Vô Trù này hơi bị ti tiện!
Lẽ nào hắn không có một chút ý thức quân tử không nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thấy công tử nhà bọn họ đang trong cơn hôn mê, bất kể như thế nào cũng không1nên ra tay đối phó với công tử nhà bọn họ hay sao?
Được rồi, dù sao thì người giống như Phượng Vô Trù hoàn toàn không giống người có ý thức đó.
Thấy Thanh Thành bày ra dáng vẻ như đề phòng loài sói, Lạc Tử Dạ nhìn chằm chằm vào gã một lúc, khóe miệng giật giật
Ở bên kia, ánh mắt bất thiện của Phượng Vô Trù vẫn nhìn chằm chằm vào nàng
Nàng thở dài một hơi, rất tự giác thư tay mình về
Thế nhưng, tay của nàng vừa mới bỏ xuống..
Nhiếp chính vương đứng ở cách đó không xa
Hắn đứng nguyên ở tại chỗ, đại khái cảm thấy cô nàng Lạc Tử Dạ này làm thế nào cũng không chịu an phận
Chỉ cần hắn hơi không để ý, nàng liền có ý3định lén lút tới gần Doanh Tần
Thế là, hắn rất quả quyết quay lại
Thấy hắn đột nhiên quay lại, Lạc Tử Dạ có chút phòng bị nhìn chằm chằm vào hắn.
Sau đó.
Sau khi hắn đi tới, không nói một lời nào mà chỉ đưa bàn tay ra, giống như diều hâu bắt gà con, lại một lần nữa xốc Lạc Tử Dạ lên rồi đi thẳng! Lạc Tử Dạ tức đến nỗi sắc mặt lập tức tái xanh!
Những người khác đều có dáng vẻ như đang xem trò cười, nhưng muốn cười cũng không dám cười mà đi phía sau bọn họ
Không một ai quan tâm đến sự sống chết của Minh Dận Thanh đang nằm trên mặt đất
Lúc này, Minh Dân Thanh đến bay cũng bay không nổi nhưng vẫn cố gắng3đứng lên, bước chân có loạng choạng
Hắn định sau khi trở về sẽ an dưỡng một thời gian.
Chỉ là sau chuyện ngày hôm nay, quả thật hắn càng không hiểu rốt cuộc sau này có nên diệt trừ Doanh Tẩn hay không.
Phượng Vô Trù hy vọng hắn giết chết Doanh Tần, nhưng Lạc Tử Dạ lại muốn bảo vệ Doanh Tần, Phượng Vô Trù lại muốn bảo vệ cho Lạc Tử Dạ
Đây đúng là ngõ cụt, một vòng luẩn quẩn
Hắn tin trong cái ngõ hẻm này, người xoắn xuýt, người đau khổ, người phiền muộn nhất, nhất định không phải mình mà là Phượng Vô Trù.
Hắn ta vừa hy vọng tình địch chết, nhưng trong một số tình huống lại phải cứu đối phương.
Nhưng mà, mình cũng rất xoắn xuýt…
***
Trên phố hôm nay9xảy ra một trận hỗn loạn lớn như vậy, lại có không ít người chết, nhất là ám vệ của Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh đều tổn thất không ít
Thông tin này đương nhiên đã nhanh chóng truyền đến tai quân chủ nước Nhung
Lạc Túc Phong kinh ngạc tỏ vẻ vừa mới biết, hơn nữa còn giả vờ giả vịt đi điều tra
Trên khắp đường phố đều là người đi tới đi lui để điều tra, dò xét.
Lúc này, Hiến Thương Mặc Trần vẫn chưa rời đi, hơn nữa còn nhàn nhã đến đáng sợ
Hắn đứng trên đỉnh một nóc nhà trọ, nhìn xuống dòng người đang đi đi lại lại phía dưới.