*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc Tử Uyên ngây người, kinh ngạc nói: “Lẽ nào hôm nay vẫn chưa thể thành công sao? Long Ngạo Địch, Minh Dận Thanh, Võ Hạng Dương đều không phải hạng bình thường
Bản thân Lạc Tử Dạ thì đã trúng cổ độc, không sử dụng được bao nhiêu sức lực, còn phải kiêng dè Doanh Tẩn
Chuyện này..
mặc dù Phượng Vô Trù có đến, nhưng Long Ngạo Địch đã sớm chuẩn bị sát cục, Phượng Vô Trù đơn thương độc mã, nếu nói hắn có thể phá, chuyện này…”
Chuyện này hẳn là không thể nào nhỉ?
Hắn nói ra lời này, Hiến Thương Mặc Trần liền cười nhạt, dịu dàng mở miệng nói: “Thực lực của Phượng Vô Trù, so với tưởng tượng của ngươi còn đáng sợ hơn rất nhiều!3Lúc này, vận thể của hắn chưa hết, muốn đối phó với hắn vẫn còn quá sớm!” Hắn nói ra lời này, Mặc Tử Uyên ngây người, trong lòng đã bắt đầu suy xét
Hẳn cảm thấy chắc không có chuyện khoa trương như vậy
Một người có thể lợi hại đến trình độ nào mới có thể dưới tình huống ngàn vạn nhân mã còn có cao thủ nắm quyền mà vẫn có thể an toàn trở ra? Nhưng nhiều năm như vậy, chủ nhân chưa một lần tính sai.
Chẳng lẽ, hôm nay Phượng Vô Trù thật sự có thể thắng?
Nghĩ như vậy, hắn liền nhìn Hiến Thương Mặc Trần, dè dặt hỏi một câu: “Vậy thì, chủ nhân, hôm nay ngài không chỉ không gia nhập với bọn họ1cùng đối phó với Lạc Tử Dạ, còn cho Lạc Tử Dạ một ân huệ không lớn không nhỏ trong việc phấn độc của Đạm Đài Dục Đường cũng là bởi vì…”
Cũng là bởi vì biết Phượng Vô Trù vận thế chưa tận, cho nên lúc này nên lấy lòng, không nên là địch với Lạc Tử Dạ? Hắn nói ra lời này, làn môi mỏng của Hiến Thương Mặc Trần khẽ giật giật
Nụ cười kia như ánh trăng nhạt trong làn mây, mông lung xinh đẹp, khiến cho người ta nhìn không thấu, khó mà nắm lấy
Hắn chỉ cười nhạt: “Có lẽ là vậy!”
Có lẽ thể.
Hắn biết muốn diệt trừ Lạc Tử Dạ, hôm nay cũng không phải cơ hội tốt nhất, mà trên thực tế thì lúc3này Lạc Tử Dạ và hắn cũng chưa đến mức nhất định phải người chết ta sống
Hắn không cần thiết phải đắc tội với Phượng Vô Trù
Nhưng hắn lại đột nhiên nhớ tới lời Lạc Tử Dạ nói với Kỳ Vĩ khi đó…
Hắn chợt cảm thấy tim đập lỡ nhịp, có một sự phức tạp khó nói thành lời, trăn trở trong lồng ngực.
Mặc Tử Uyên nghe được sự không chắc chắn trong giọng nói của hắn, nhưng cũng không biết rốt cuộc chủ nhân đang nghĩ gì, thế là lại nhắc nhở một câu: “Chủ nhận, cho dù nói như thế nào, chúng ta rời khỏi Hiên Thương đã được hơn nửa tháng rồi
Trong cung giấu giếm được suốt khoảng thời gian này, nhưng cũng không giấu giếm3được lâu hơn, thần nghĩ…”
“Không giấu được cũng phải tiếp tục giấu, thời cơ mà trẫm muốn sắp tới rồi
Lần này tới Thiên Diệu, Hiên Thương ta xác định không thể ra về tay trắng!” Hiên Thương Mặc Trần chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói một câu như vậy
Trong mắt hắn tỏa ra tia sáng lạnh lùng nghiêm nghị, không giống với sự dịu dàng tao nhã mà hắn thường biểu lộ ra, mà là dòng nước gợn sóng ẩn dưới sự dịu dàng.
Mặc Tử Uyên lập tức chắp tay, khom lưng cúi đầu nói: “Rõ!” Nếu như chủ nhân đã có tính toán, hắn cũng không nhiều lời nữa, nhưng lại liếc mắt nhìn về phía ngọn núi kia rồi hỏi: “Chủ nhân, người cảm thấy Phượng9Vô Trù chạy trốn trở về, hay là…”
“Ngươi cho rằng, với sự ngạo mạn của Phượng Vô Trù, hắn sẽ chạy trốn sao?” Hiến Thương Mặc Trần quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt thản nhiên, dường như có mấy phần vui vẻ.
Khóe miệng của Mặc Tử Uyên giật giật, nhanh chóng ý thức được là người như Phượng Vô Trù, cho dù đánh không lại, chết ở nơi đó, có lẽ cũng sẽ không trốn chạy! Hắn suy nghĩ, nói: “Vậy hẳn là…”
Hắn đang nói…