*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
7ậy nên người phải nhớ kỹ chuyện này đấy!”
Hắn vừa nói xong, Mặc Tử Uyên lập tức liếc nhìn chủ nhân nhà mình, ánh mắt ẩn chứa ý chê trách
Bởi vì nhìn từ góc độ theo đuổi phụ nữ, những lời này của chủ nhân thật sự thiếu EQ.
Thế nhưng Lạc Tử Dạ nghe hắn nói vậy, tâm trạng lại nhẹ nhõm hơn nhiều
Nàng gật đầu, mỉm cười đáp lại: “Ta lại hy vọng mỗi người các ngươi đều là người như thế!” Trên thế gian này, mọi thứ đều dễ dàng trả lại, duy chỉ có ân tình là khó trả
Nếu sau mỗi lần giúp đỡ nàng, bọn họ ai cũng yêu cầu nàng báo đáp thì nàng không cần phải ngày ngày cảm thấy mình nợ người này, thiếu người kia, trong lòng tràn ngập áy náy như vậy
Trong lúc hai người đang nói chuyện, ngoài3cửa có một tên thuộc hạ đi vào truyền lời: “Thái tử Thiên Diệu, lão thái thái mời ngài sang bên kia gặp mặt!” Tên thuộc hạ kia vừa dứt lời, sắc mặt Lạc Tử Dạ trở nên lạnh lùng nghiêm túc
Trước khi nàng đi vào đã nói với thái thái là muốn chém muốn giết nàng thể nào cũng được
Hiên Thương Mặc Trần vừa tỉnh lại, đổi phương đã muốn gặp mình, không phải là đối phương gấp gáp muốn đánh chết mình đấy chứ? Nàng có nên để lại một lời trăng trối không nhỉ? Tuy nhiên, lúc này Hiến Thương Mặc Trần lại nở nụ cười ấm áp, giọng nói cũng dịu dàng: “Ngươi đi đi, hoàng tỷ sẽ không làm gì ngươi đâu!” Lạc Tử Dạ quay lại nhìn hắn
Thấy ý cười dịu dàng trong mắt hắn, nàng đành gật đầu, nhanh chóng bước1ra ngoài, theo người hầu đi gặp lão thái thái
Nàng đi rồi, Mặc Tử Uyên mới nhìn Hiên Thương Mặc Trần, lên tiếng thắc mắc: “Bệ hạ, tại sao lúc nãy ngài lại nói như vậy? Nói cái gì mà ngài cần nàng báo đáp, vậy chẳng phải là…” Vậy chẳng phải là làm giảm bớt lòng cảm kích của Lạc Tử Dạ đối với chủ nhân hay sao? Thậm chí chủ nhân còn biến chuyện này thành món nợ sớm muộn gì cũng phải trả lại, làm cho tình cảm giữa hai bên hời hợt hơn nhiều
Nhưng hắn hỏi xong, Hiến Thương Mặc Trần lại khẽ thở dài, lẩm bẩm nói: “Có lẽ cuối cùng, người nợ nàng nhiều hơn lại là ta!” Hắn nói xong liền nhắm mắt nghỉ ngơi
Mặc Tử Uyền thoáng sửng sốt, chợt nhớ đến vài chuyện
Cuối cùng, hai tay hắn siết chặt8trong tay áo, mở miệng nói: “Bệ hạ, chuyện kia đối với ngài mà nói, không phải ngài không làm được mà đó là trách nhiệm của ngài – một vị Hoàng đế
Về phần Lạc Tử Dạ…”
Có lẽ số phận đã định trước hai người thật sự không thể làm bạn.
“Nhưng ta sẽ dẫn nàng đi!” Hiến Thương Mặc Trần nói xong câu này, dường như hắn đã mệt lắm rồi nên không có ý định tiếp tục đề tài này nữa
Hắn khẽ nói: “Sau khi hoàng tỷ và Lạc Tử Dạ nói chuyện xong, người hãy nói với Lạc Tử Dạ là chúng ta sẽ đi cùng nàng!”
“Vâng!”
***
Lạc Tử Dạ vừa bước chân vào trong phòng của Hiến Thương Não, cửa lập tức đóng sập lại.
Sau khi nàng vào phòng, người nọ vẫn đưa lưng về phía nàng
Với tính cách thẳng thắn quyết đoán, đối phương vừa9mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề: “Chắc hẳn hôm nay người đã rõ tình cảm của hoàng đệ ta dành cho ngươi rồi nhỉ!”
“Hình như là vậy!” Lạc Tử Dạ đáp lời, sắc mặt không thay đổi.
Nàng vừa dứt lời, Hiến Thương Não lập tức quay đầu về phía nàng: “Hình như?” “Hắn không nói rõ nên tất nhiên gia chỉ có thể hiểu loáng thoáng thôi
Tuy gia khôi ngô tiêu sái, phong lưu phóng khoáng nhưng nếu chẳng may gia đoán sai khiến người ta cười nhạo gia tưởng bở thì làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Lạc Tử Dạ rất là thiếu đòn.