*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Tử Dạ thấy hắn bị sặc liền lập tức ân cần vỗ lưng hắn, đồng thời mối nghi ngờ trong lòng đã chắc chắn đến tám chín phần
Nàng nói: “Ngươi bình tĩnh chút, bình tĩnh chút nào!”
Sau một hồi ho khan, Hiến Thương Mặc Trần nhìn nàng, mỉm cười đặt câu hỏi: “Hoàng đệ? Đệ ấy có chuyện gì mà cần người bán cho ta?” “Hắn muốn soán vị đó! Lòng dạ Tư Mã Chiều(*) kia của hắn, Thiên Diệu chúng ta người người đều rõ
Đương nhiên, chúng ta hiểu hạng người này
Ta đề nghị người sau này hãy cẩn thận đề phòng hắn
Sau khi hắn cướp ngôi vị của người nhất định sẽ ngủ với người phụ nữ người và chiếm đoạt Mặc Tử Uyên của ngươi
Đây là chuyện lớn đó, người tuyệt đối đừng coi là trò đùa!” Vẻ mặt3Lạc Tử Dạ vừa nghiêm túc vừa chân thành.
(*) Lòng dạ Tư Mã Chiêu: dùng để mô tả dã tâm và tham vọng của một người nào đó mà ai trong thiên hạ cũng biết.
Nàng vừa dứt lời, Hiến Thương Mặc Trần bất giác liếc nhìn Mặc Tử Uyên
Chuyện này liên quan gì đến Mặc Tử Uyên? Gò má Mặc Tử Uyên run lên, cảm thấy mình nằm không cũng trúng đạn.
Thầy Hiến Thương Mặc Trần không nói gì, Lạc Tử Dạ lại bổ sung thêm một tràng: “Thấy ngươi im lặng, ta biết ngay là trước kia ngươi không biết đệ đệ của ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái ghế dưới mông ngươi nhỉ? Chắc hẳn ngươi cũng tin lời đồn bên ngoài, tưởng rằng hắn tự nhiên như gió, không màng quyền thể
Thật ra hắn giả vờ giả vịt1đó! Sao nào, ngươi có biết ơn gia không? Nếu hôm nay gia không nói cho ngươi biết thì chắc chắn là người vẫn mơ hồ, không biết còn bị hắn lừa gạt bao lâu nữa!” Sau khi Lạc Tử Dạ nói xong, Hiên Thương Mặc Trần im bặt, mà nàng cũng không lảm nhảm nữa
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ
Ước chừng thời gian nửa chén trà nhỏ qua đi, hắn mới lên tiếng: “Lạc Tử Dạ, ngươi thật vô tình!”
Nàng chợt nghẹn lời, trong nháy mắt lòng nàng như bị thứ gì chặn ngang, không biết phải đáp lại như thế nào
Hắn mỉm cười, nói tiếp: “Ta biết người tò mò
Tử Uyên xuất hiện, ngươi chắc chắn sẽ nghi ngờ thân phận của ta
Thế nhưng người nhất định phải hỏi vào lúc này sao? Người dùng cách này để thử ta8mà còn nói là cảm ơn ta? Có phải trên đời này, ngoài Phượng Vô Trù ra thì người đều vô tình với tất cả những người đặt người trên đầu quả tim hay không?” Hắn biết chuyện Doanh Tần yêu nàng sớm hơn nhưng nàng lại sai người lấy châu báu mà hắn ta tặng nàng đem đến sòng bạc đặt cược cho nhân duyên của nàng và Phượng Vô Trù.
Mà bây giờ, hắn vì nàng mà trải qua kiếp sinh tử nhưng sau khi xác định hắn bình an vô sự, chuyện đầu tiên nàng quan tâm chính là thân phận thật sự của hắn
Có lẽ trừ chuyện này ra, nàng còn nghi ngờ mục đích hắn giúp đỡ nàng! Nàng là người phụ nữ máu lạnh vô tình như vậy, nhưng nực cười là trước đây nhìn thấy nàng nhiệt9tình với trai đẹp, hắn còn tưởng nàng thật sự đa tình.
Hắn nói vậy khiển Lạc Tử Dạ chợt nghẹn lời
Nàng muốn giải thích nhưng không biết phải giải thích thể nào.
Mà dường như Hiên Thương Mặc Trần cũng không muốn nghe lời giải thích của nàng
Hắn chỉ nghiêng đầu nhìn nàng: “Ta chỉ hỏi người một câu thôi, ngươi có tin ta hoàn toàn thật lòng thật dạ giúp ngươi, cứu ngươi chứ không hề dính dáng gì đến âm mưu tính kế hay không?”
Ánh mắt hắn nhìn nàng không dịu dàng như ngày trước mà lộ ra vẻ sắc bén tựa như muốn đâm vào tim nàng.
Lạc Tử Dạ khẽ mỉm cười, nhẹ giọng trả lời: “Ta tin!”
“Ngươi đã đoán ra ta là Hiên Thương Dật Phong có phải không?” Hắn lại hỏi tiếp.
Nàng gật đầu, thản nhiên nói: “Đúng vậy,7ta vốn hơi nghi ngờ những câu nói vừa rồi của ngươi chẳng khác nào đã thừa nhận
Nếu không thì một người mới chỉ gặp ta hai lần như Hiến Thương Mặc Trần không thể giúp ta một ân tình lớn như vậy
Trong thời loạn, đối với một vị Hoàng đế mà nói, vừa gặp đã yêu không khỏi quá khôi hài, không phải sao?”
“Không sai!” Hắn gật đầu, loại chuyện vừa gặp đã yêu này có thể xảy ra với bất kỳ ai nhưng chỉ riêng Hiến Thương Mặc Trần hắn thì không thể
Hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt sắc bén, tiếp tục hỏi: “Cho dù ngươi đã biết ta là Hiến Thương Dật Phong, cho dù Hiến Thương Dật Phong mà người nhắc đến là kẻ đầy âm mưu quỷ kế, làm bất cứ chuyện gì đều có mục đích không đơn giản thì người vẫn tin tưởng hành động ngày hôm nay của ta không hề có âm mưu?”
“Ta tin!” Lạc Tử Dạ lại gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc
Nàng vừa đáp xong, hắn lập tức mỉm cười
Nụ cười kia vừa dịu dàng lại vừa giống như đứa trẻ được người ta cho kẹo
Hắn nói: “Ngươi tin là tốt rồi!” “Ngươi không sợ ta là lừa ngươi à?” Mi tâm Lạc Tử Lạc Tử Dạ cau lại
Nói thật là nhìn vẻ mặt hắn lúc này, nàng thật sự cảm thấy áy náy trong lòng, đồng thời cảm thấy có lỗi vì mình đã dò xét thân phận của hắn
Hắn cười càng thêm rạng rỡ: “Cho dù ngươi lừa ta, nhưng người chịu lừa ta thì chứng tỏ người quan tâm đến cảm nhận của ta, không phải sao?”
Lạc Tử Dạ chợt nghẹn lời.