*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Tử Dạ thoáng sửng sốt, ngoảnh đầu nhìn Phượng Vô Trù. Nhiếp chính vương điện hạ khẽ nhướng đuôi lông mày, tỏ ý hắn cũng không biết Lạc Túc Phong tìm nàng làm gì. Nhất là bây giờ màn đêm đã buông xuống, vậy mà Lạc Túc Phong lại chọn thời điểm này triệu kiến Lạc Tử Dạ, đúng là bất thường!
Lạc Tử Dạ nhìn tên thuộc hạ kia chằm chằm, hỏi một câu: “Ngươi nói coi phụ hoàng tìm bản Thái tử làm gì?”
“Thuộc hạ không rõ! Thuộc hạ chỉ nghe nói là Bệ hạ có một số chuyện cơ mật muốn bàn bạc. Long tướng quân cũng đang ở chỗ Bệ hạ. Bệ hạ chỉ mời một mình Thái tử sang đó!” Hắn không kìm được mà cúi đầu, trái tim bé nhỏ cũng3run lên khi nói những lời này. Rõ ràng là bệ hạ đang ám chỉ không muốn cho Nhiếp chính vương điện hạ đi cùng Thái tử. Bệ hạ là Hoàng đế nên dám nói vậy, nhưng mà kẻ truyền lời là mình đây thì rất sợ đó!
Đôi lông mày lưỡi mác của Doanh Tần khẽ nhướng lên. Hắn nói: “Hoàng đế bệ hạ của các ngươi thú vị thật đấy! Hiếm có dịp Tiểu Dạ Nhi đến trò chuyện với ta vài câu, vậy mà ông ta lại yêu cầu Tiểu Dạ Nhi đến yết kiến. Sớm không gặp, muộn không gặp mà lại cố tình chọn giờ này. Sao nào, bệ hạ nhà các ngươi cố tình nhằm vào ta có phải không?”
Doanh Tần vừa nói xong, tên thuộc hạ đến truyền lời kia ngây2ra như dại. Hắn ngước mắt nhìn Doanh Tần. Ngay sau đó, hắn chợt sững người khi nhìn thấy mặt đối phương. Mặc dù hắn là đàn ông nhưng nhìn thấy gương mặt còn quyến rũ và xinh đẹp hơn cả phái nữ kia của Doanh Tần, hắn cũng bất giác đỏ mặt, vội vàng cúi đầu thật thấp: “Việc này, việc này…”
Trong lúc đang ấp úng nói không nên lời, hắn đã kịp phản ứng. Tuy Doanh Tần là chàng trai đẹp nhất thiên hạ nhưng hắn ta cũng chỉ là một tên nam sủng trong phủ Thái tử mà thôi. Rốt cuộc hắn ta lấy đâu ra lá gan mà lại dám hỏi là có phải Hoàng đế bệ hạ Thiên Diệu của bọn họ cố tình nhằm vào hắn ta hay không?
Hắn còn chưa1nghĩ ra phải trả lời thế nào thì Lạc Tử Dạ đã thở dài thườn thượt: “Thôi được rồi, đừng làm khó hắn nữa, hắn chỉ là người truyền lời thôi! Gia đi xem thử phụ hoàng tìm gia có chuyện gì trước đã. Hai người các ngươi phải bình tĩnh nha, đừng có động một tí là lao vào đánh nhau! Có gì hay mà đánh! Thối Thối à, ta thích ngươi nhất đó, ngươi tuyệt đối đừng bắt nạt bệnh nhân nha! Moa moa!”
Lạc Tử Dạ nói đến đây liền chu môi, làm động tác hôn với Nhiếp chính vương điện hạ rồi mới xoay người đi ra ngoài. Nàng thật sự lo rằng lúc mình vắng mặt, hai người này lại đánh nhau. Nhất là bây giờ Doanh Tần đang là bệnh nhân, cơ1thể rất là yếu ớt, chớ có để cho Phượng Vô Trù đánh thảm!
Nhiếp chính vương điện hạ nhìn thấy những hành động này của nàng, dĩ nhiên là tâm trạng rất tốt. Hắn nói: “Trước giờ Cô không thèm so đo với những tên mặt trắng nhỏ bất tài vô dụng chỉ biết ăn cơm mềm(*). Ngươi cứ yên tâm!”
(*) Ăn cơm mềm: ăn bám.
Sắc mặt Doanh Tần vốn đã sa sầm khi nghe thấy những lời kia của Lạc Tử Dạ. Lúc này hắn lại nghe thấy tình địch nói vậy, bèn cười khẽ: “Đối với lão già lớn tuổi đến độ có thể làm chú của ta và Tiểu Dạ Nhi, trước giờ bản công tử vẫn luôn giữ thái độ kính trọng người già. Vậy nên tất nhiên là bản công tử sẽ1không ra tay! Tiểu Dạ Nhi, ngươi đừng lo!”
Lạc Tử Dạ: “…” Nàng câm nín, sải bước đi thẳng ra ngoài, đầu không ngoảnh lại. Hiện giờ trong lòng nàng cảm thấy hơi là lạ. Lạc Túc Phong muốn gặp nàng đã rất kỳ lạ rồi, lại thêm Long Ngạo Địch cũng ở đó. Ông ta muốn làm gì nhỉ?
Nàng ôm tâm trạng buồn bực đi theo tên thuộc hạ dẫn đường tiến vào vương trướng của Lạc Túc Phong. Sau khi nàng vào cửa, giọng nói uy nghiêm của Lạc Túc Phong vang lên: “Thái tử! Sau khi con trở về còn chưa đến chào trẫm đâu. Trong lòng con còn có người phụ hoàng là trẫm không?”
Khóe miệng Lạc Tử Dạ khẽ run rẩy. Nàng biết ngay là không có chuyện gì tốt lành mà. Nàng lập tức quỳ sụp xuống hệ như một đứa cháu trai, sau đó mở lời: “Trong lòng nhi thần biết là vết thương của phụ hoàng chưa lành, vì không dám quấy rầy phụ hoàng nghỉ ngơi nên nhi thần vẫn chưa đến gặp phụ hoàng. Mong phụ hoàng tha tội!”
Nghe nàng trả lời như thế, cơn giận của Lạc Túc Phong mới nguôi ngoai một chút. Ông ta nhìn nàng chằm chằm rồi mới nhìn sang Long Ngạo Địch: “Long tướng quân nói rằng có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với trẫm nhưng phải chờ Thái tử đến mới có thể nói được. Không biết là chuyện quan trọng gì, ngươi cứ nói đi, đừng ngại!”
“Khởi bẩm bệ hạ, mạt tướng muốn cầu xin một việc!” Long Ngạo Địch vừa nói vừa nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh Lạc Tử Dạ. Lạc Tử Dạ nghiêng đầu nhìn hắn, tỏ vẻ nghi hoặc. Không biết tại sao trong lòng nàng đột nhiên dâng lên dự cảm không lành.
Lạc Túc Phong nhíu mày, hiển nhiên ông ta cũng hiếm khi thấy dáng vẻ Long Ngạo Địch thận trọng như thế. Ông ta lạnh lùng lên tiếng: “Ái khanh cứ nói thẳng ra đi. Chỉ cần trẫm có thể đồng ý thì chắc chắn sẽ không từ chối!”
“Không biết bệ hạ còn nhớ chuyện mấy tháng trước mạt tướng tố cáo Thái tử vì Thái tử vô lễ với mạt tướng hay không?” Long Ngạo Địch cúi đầu nói.
Khóe miệng Lạc Tử Dạ run lên. Nàng vội xen lời: “Long tướng quân à, lúc đó phụ hoàng đã phạt đánh bản Thái tử rồi đấy nhé. Đừng nói là ngài vẫn còn canh cánh trong lòng, muốn lật lại chuyện cũ chứ?”
Long Ngạo Địch phớt lờ nàng, chỉ chăm chú nhìn về phía Lạc Túc Phong.
Lạc Túc Phong cau mày: “Tất nhiên là trẫm vẫn nhớ. Rồi sao?”
Long Ngạo Địch cúi người, không bộc lộ cảm xúc: “Dạo này mạt tướng cứ trằn trọc suy nghĩ mãi, cảm thấy hành động này của Thái tử đã bôi nhọ danh dự của mạt tướng. Mạt tướng cho rằng bệ hạ nên lập tức hạ chỉ yêu cầu Thái tử chịu trách nhiệm với mạt tướng cả đời!”