Dù Lục Minh đã đói muốn điên lên nhưng anh vẫn nhã nhặn dùng bữa. Anh đút cho Cảnh Y Nhân ăn một miếng rồi tự mình ăn một miếng.
Hai người nhanh chóng ăn hết một bát cơm.
Ban đêm.
Lục Minh đã ngủ cả ngày nên đương nhiên là không ngủ được nữa. Anh ôm Cảnh Y Nhân ngồi trên giường chơi Ipad. Đột nhiên, điện thoại di động của Lục Minh khẽ rung lên.
Là tin nhắn do cấp dưới của anh gửi đến. “Lục tổng! Tôi đã giục phía Hắc Long nhiều lần nhưng đối2phương không để ý, cũng không trả lời lại!” Đọc được tin nhắn, con ngươi Lục Minh thêm sâu thẳm, xem ra Hắc Long không định trả đồ cho anh. Lục Minh không hiểu, rốt cuộc Hắc Long lấy trộm thứ này để làm gì? Nhiều người đồn rằng, báu vật gia truyền của nhà họ Nhạc ẩn chứa một kho báu bí mật. Nhưng đây chỉ là lời đồn đại, không ai tin là thật. Huống hồ, thứ báu vật gia truyền kia chỉ là một thanh kiếm võ sĩ, bên trên cũng chẳng6có thứ gì. Báu vật gia truyền nhà họ Nhạc là hai thanh kiếm võ sĩ. Một thanh ở chỗ Nhạc Nhu, không biết cô ấy lấy được bằng cách nào. Còn một thanh do nhà họ Lục bảo quản giúp sau khi Nhạc Thánh Thần chết. Nó chính là thanh kiếm Lục Minh cầm trên tay hôm Cảnh Y Nhân bị đánh hội đồng ở trường học.
Lúc ấy Lục Minh đang điều tra chuyện của Nhạc Phong nên đã cầm thanh kiếm từ chỗ cha mình đến đó.
Sau này anh vẫn luôn để trong7két sắt ở nhà. Anh vốn định khi nào điều tra xong vụ án 32 mạng người nhà họ Nhạc thì sẽ trả lại cho chủ cũ. Lúc này anh đã hoàn tất điều tra, có chứng cứ rồi. Tiết Phương Hoa bị thương, với thân phận là gián điệp, là tội phạm nghiêm trọng, cô ta đã bị bắt giam. Cô ta đã thành thật khai báo việc năm đó lão Tiết âm mưu hãm hại nhà họ Nhạc.
Vốn anh định đợi khi Cảnh Y Nhân xuất viện sẽ trả đồ cho bọn họ4để đáp lại ân tình của Nhạc Phong, thế những món đồ đã bị lấy trộm rồi. Con người Lục Minh càng sâu thêm, anh cất điện thoại di động đi, ôm Cảnh Y Nhân rồi lấy Ipad từ tay cô, để sang bên cạnh. “Đến giờ ngủ rồi! Ngoan nào! Mai lại chơi, nếu không cục cưng sẽ mệt mỏi đấy!”
Lục Minh dỗ dành Cảnh Y Nhân như dỗ trẻ con, anh đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô rồi ôm cô ngủ.
“…” Cảnh Y Nhân bĩu môi, rúc vào lòng Lục Minh.6Cô ôm cổ anh, chân quắp vào đùi anh như bạch tuộc. Cái bụng tròn xoe của cô chạm vào cơ bụng bằng phẳng của Lục Minh. Cô chớp mắt nhìn anh. “Ông xã…”
“Gọi cậu!” Lục Minh nhắc nhở. Khi chỉ có hai người, anh thích Cảnh Y Nhân xưng hô như vậy với mình, đó là biệt danh giữa cô và anh.
“…” Cảnh Y Nhân không nói gì, chỉ nhìn anh.
Cô còn nhớ, khi mới đến thế giới này, chỉ cần cô gọi một tiếng “cậu” là Lục Minh liền nổi giận, bây giờ anh lại bắt cô gọi như thế. Cảnh Y Nhân đổi giọng, thăm dò hỏi: “Cậu ơi, cậu nói xem, em đã hôn mê mấy ngày, dùng nhiều thuốc như vậy liệu có ảnh hưởng xấu đến cục cưng không?” “Sổ thuốc em dùng đều là thực phẩm chức năng được nhập khẩu, không ảnh hưởng đến cục cưng đâu!” “…” Cảnh Y Nhân mím môi.
Cô đương nhiên biết điều đó, các bác sĩ đã sớm nói với cô rồi.
Lục Minh vẫn không chịu nói cho cô biết chuyện cô đã làm phẫu thuật mắt. Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân lại hỏi: “Ngộ nhỡ vẫn bị ảnh hưởng xấu thì sao? Em từng nghe nói, phụ nữ sau khi sinh con rất có thể sẽ bị béo phì. Đến lúc đó, em sẽ béo như lợn sề.” Nói rồi Cảnh Y Nhân nhớ tới một người: “Giống như vợ của Lưu tổng ấy, lúc ấy cậu còn thích em không?”
Nghe vậy, con ngươi Lục Minh thêm sâu hơn, vốn anh đang lo Cảnh Y Nhân đã phát hiện ra điều gì, nhưng khi nghe thấy những lời tiếp theo của cô, anh cũng không nghĩ nhiều nữa.