*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không có tiền? Đắt? Nhạc Phong này mà lại để chút tiền ấy vào mắt sao? Anh ta chỉ tức giận vì cô gái này dám dùng thủ đoạn hạ đẳng đó để lừa mình thôi
“Tôn trọng? Đối với kẻ như cô mà cần phải tôn trọng sao?” Nói xong, Nhạc Phong bỗng đứng lên, kéo Nhạc Nhu định đi
“Đúng lại!” Thượng Hảo Hảo tức giận hừ nhẹ một tiếng, nhặt giấy chứng nhận lên rồi hung hăng vứt trở lại bàn
“…” Bước chân của Nhạc Phong hơi dừng lại
“Mới sáng sớm ra, anh đã chạy tới nơi này, gọi tôi dậy là để nhục nhã tối sao? Tôi đắc tội anh chỗ nào hả? Có phải anh có bệnh hay không đấy?” Thượng Hảo Hảo cũng thấy hôm nay2thật xui xẻo, mới sáng sớm đã bị tên thần kinh kia gây sự rồi
“…” Có bệnh? Nhạc Phong này có bệnh? Nhạc Phong tức giận đến mức phổi sắp bùng nổ
Nhạc Phong này bị động kinh mới đi tin tưởng mấy dòng chữ trên danh thiếp đó, lái xe gần một giờ đến cái xó này để khám bệnh cho Nhạc Nhu
Cô gái này đúng là kẻ lừa đảo hạ đẳng nửa vời, ngay cả tiền của bệnh nhân cũng lừa, không có một chút lương tri gì cả
Nhạc Phong bỗng xoay người nhìn Thượng Hảo Hảo
“Nhục nhã cô? Một người như cô không đáng để tôi nhục nhã, những kẻ có thể làm ra loại chuyện này thì sống trên đời này chỉ là dư thừa mà thôi,9cô sống được yên tâm thoải mái à?”
“..” Thượng Hảo Hảo sống đến bây giờ cũng chưa bị ai dùng mắng bằng những lời lẽ ác độc như vậy cả
Cô sống chính là dư thừa, sống không thể yên tâm thoải mái? Cô làm cái gì chứ? Không phải chỉ vặn anh ta mấy câu thôi sao? Bị Nhạc Phong mắng, Thượng Hảo Hảo giận đến mức chỉ muốn phun lửa, có phải ngày hôm qua cô ngủ sai cách rồi nên hôm nay mới có kẻ lạ lùng thể này xuất hiện hay không? Có phải có nên vào miếu thắp hương hay không? Sao lại gặp phải kẻ lạ lùng thế này cơ chứ, đúng là xui xẻo tám kiếp mà
Thượng Hảo Hảo giữ lại Nhạc Phong, nghiến6răng nghiến lợi: “Lập tức xin lỗi tôi ngay, nếu không đừng trách tôi…” Thượng Hảo Hảo còn chưa nói xong, Nhạc Phong đã vô tình lạnh lùng hất mạnh tay Thượng Hảo Hảo ra
Cổ tay Thượng Hảo Hảo đập mạnh xuống bàn, “choáng” một tiếng, vòng ngọc trên tay vỡ nát
“…” Thượng Hảo Hảo tức giận đến mức muốn xù lông lên, trợn to mắt, giật mình nhìn vòng tay vỡ thành mấy mảnh
“..” Nhạc Phong nhíu mày lạnh lùng liếc vòng tay kém chất lượng dưới đất, vẻ mặt coi rẻ và khinh thường
Sau đó, anh ta lấy ví tiền từ trong túi ra, lúc định rút tiền thì Nhạc Phong trầm mặt xuống, thấy tiền trong ví lại chỉ có hai trăm vạn, chi phiếu cũng quên0mang theo
Nhạc Phong thản nhiên mở miệng: “Tôi sẽ đến cho cô.”
“Anh đền nổi sao?” Thượng Hảo Hảo oán hận giận dữ trừng Nhạc Phong, sau đó cúi người ngồi xổm xuống, nhặt lên mảnh vòng tay trên mặt đất
“…” Chỉ là một cái vòng tay vỡ nát mà Nhạc Phong này không đền nổi sao? Nghĩ đến đây, Nhạc Phong rút một cây bút trong ống đựng trên bàn ra, viết điện thoại và địa chỉ của anh ta lên giấy chứng nhận của Thượng Hảo Hảo
“Cố lúc nào cũng có thể đến nơi này đòi tiền đền!” Nhạc Phong bỏ lại bút, rồi kéo Nhạc Nhu nhanh chóng đi khỏi đó..
Thượng Hảo Hảo cầm mảnh vòng tay trong tay, tức giận đến mức chỉ hận không thể giết7chết Nhạc Phong.