*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
7hượng Hảo Hảo thờ ơ gác hai tay trên bàn, nhìn Nhạc Nhu ngây ngốc ngồi đối diện, sau đó tầm dời mắt sang Nhạc Phong và lạnh nhạt hỏi: “Trước kia cô ấy đã được khám chưa? Tình hình này đã xảy ra được bao lâu rồi?” “…” Nhạc Phong nhìn về phía Thượng Hảo Hảo, thực sự hoài nghi về sự chuyên nghiệp của cô gái này
Anh ta lạnh lùng lắc đầu: “Không có.” Nói xong, Nhạc Phong lấy ra một lọ thuốc: “Tôi vừa về nước, mới biết được em ấy bị bệnh, lúc trước có lẽ em ấy đã đi khám sơ qua rồi.” Thượng Hảo Hảo đẩy gọng kính lên, đẩy chuyên nghiệp nói
“Là thế này, cửa hàng2của tôi tuy nhỏ, nhưng anh có thể tìm tới nơi này thì chắc cũng đã nghe nói kỹ thuật chuyên nghiệp của tôi rồi, không thì anh cũng sẽ không tìm đến đây đúng không?” “..” Đầu anh ta bị chập mới đi tìm tới đây
“Chỗ tôi tuy kém hơn bệnh viện lớn, nhưng khả năng chữa bệnh của tôi tuyệt đối là bậc nhất quốc gia, cho nên thu phí tự nhiên cũng sẽ không rẻ đâu.” Nói xong, Thượng Hảo Hảo đẩy ngăn kéo ra, lấy từ bên trong ra giấy chứng nhận và một vài chứng minh trình độ của mình
Nhạc Phong lạnh lùng liếc nhìn tập giấy bỏ trên bàn, dòng chữ mơ hồ không rõ, làm giả9mà cũng không biết làm cho thật một chút
“Nếu anh quyết định đưa em gái anh cho tôi trị liệu, thu phí lúc đầu sẽ là 300 tệ một giờ, cụ thể còn phải xem độ nặng nhẹ của người bệnh nữa.” Nhạc Phong cười khẩy một tiếng: “Cô cảm thấy tình hình của em gái tôi bây giờ thích hợp với giá cả thế nào?” “..” Thượng Hảo Hảo dời mắt đến Nhạc Nhu, thử mở miệng hỏi: “Chào cô, tên tôi là Thượng Hảo Hảo, cô có thể nói cho tôi biết tên của cô không?” “…” Nhạc Nhu dại ra, không có một chút phản ứng gì, hơn nữa trên cánh tay cô có nhiều vết thương, hiển nhiên Nhạc6Nhu có hiện tượng tự ngược
Căn cứ vào kinh nghiệm phán đoán nhiều năm của mình, Thượng Hảo Hảo đã sớm nhận thấy được Nhạc Nhu có vấn đề, lạnh nhạt mở miệng
“Tình trạng của cô ấy khá nghiêm trọng, vừa nhìn là biết trầm cảm nặng, giá cả tăng gấp đôi.”
Nhạc Phong dường như nghe được trò đùa vậy, cười khẩy một tiếng
Một nỗi căm tức nảy ra trong ngực, chưa bao giờ có ai dám trêu đùa Nhạc Phong này cả
Bỗng nhiên, Nhạc Phong vươn bàn tay thon dài nắm lấy một đống giấy bỏ trên bàn
“Làm giả thì cũng phải làm cho giống một chút, cái thứ chỉ lừa được dứa trẻ ba tuổi mà cô cũng dám lấy ra0à.” Nói xong, Nhạc Phong lạnh lùng vô tình ném mạnh số giấy tờ chứng minh nghề nghiệp của Thượng Hảo Hảo vào cô, những tờ giấy chứng nhận đó bay lả tả xuống
“…” Thượng Hảo Hảo sầm mặt lại
Tờ giấy chứng nhận dày quất vào mặt khiến cô đau đớn, giống như bị tát một cái vậy, đau đến mức hai mắt liên tục nháy
Chuyện như vậy không phải lần đầu tiên xảy ra
Ai lại tin có một bác sĩ tâm lý ở cái nơi này cơ chứ
“Chào giá trên trời thế mà cô cũng không biết xấu hổ mà nói ra à?” Nhạc Phong khinh thường châm chọc.