Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 277: Cô giáo có cần xin lỗi không?



“Đũy trà xanh chính hiệu, giám định hoàn tất!” Hàn Sóc nghiến răng, nghĩ tới những lời sỉ nhục của Nhị Hùng, không nhịn được lửa giận ngùn ngụt!

Dám đem cô ra so sánh với cái thứ lẳng lơ kia?

Đúng là một sự sỉ nhục vô cùng lớn!

Đàm Hi gật đầu, khen ngợi: “Hỏa nhãn kim tinh!”

Cô nàng smart lầm bầm, sự kiêu ngạo và đắc ý bộc lộ trong lời nói, nếu như cô có một chiếc đuôi, chắc đã vẫy đến tận trời xanh.

Sau khi Hề Đình lên bục giảng, trước tiên cuối đầu chào thầy Phạm, thể hiện trọn vẹn tình cảm tôn trọng của bản thân, sau đó gật đầu chào hỏi với mọi người, “Chào các em, tôi là trợ giảng mới – Hề Đình“. Xoay người viết nhanh tên của mình lên bảng đen, “Trong chương trình học về sau, hy vọng chúng ta có thể chung sống vui vẻ.”

“Wow! Không chỉ người đẹp, ngay cả tên cũng hay dễ sợ…”

“Nhìn trông rất có khí chất.”

“Nếu mỗi tiết đều có thể nhìn thấy cô ấy, tao có chết cũng không cúp tiết đâu!”

“…”

Đàm Hi khoanh tay trước ngực, ánh mắt trầm tĩnh hàm chứa sự mỉa mai hướng về người phụ nữ áo đỏ quyến rũ trên bục giảng. Không thể không thừa nhận rằng, Hề Đình đúng thật có chút tài năng, ít nhất về phương diện lôi kéo lòng người, nguyên chủ thua kém cô ta những 10 ngàn 8 trăm dặm.

Cũng khó trách Tần Thiên Lâm vẫn cứ nhớ nhung không quên người phụ nữ này, thậm chí còn tỏ ra lạnh nhạt, ngược đãi nguyên chủ.

Một tên đàn ông tồi tệ, một ả đàn bà đê điện, đúng là một cắp xứng đôi!

Phạm Trung Dương siết chặt nắm tay ho nhẹ, ra hiệu mọi người im lặng, “Vậy chúng ta chào mừng sự gia nhập của cô Hề. Tiết học hôm nay do cô ấy phụ trách, các bạn sinh viên có ý kiến gì không?”

“Không có!” Mọi người đồng loạt lên tiếng.

Hàn Sóc cười lạnh, “Đám ruồi này cứ hễ thấy phân là nhào tới, đúng là làm mất mặt Trường đại học T của chúng ta.”

Tiểu Công Trúa che miệng, hai mắt híp lại thành hình trăng khuyết, cô đang cười thầm.

Vẻ mặt An An vẫn như bình thường, nhưng ở nơi sâu thẳm trong mắt lại hiện lên một ý cười nhỏ, được cô che giấu rất tốt.

Tầm nhìn của Đàm Hi vẫn dừng trên người Hề Đình. Có thể là do tính xâm lược quá mạnh mẽ, Hề Đình đột nhiên nhìn lại, chân mày khẽ nhếch lên, trông có vài phần ý muốn thị uy.

Cười một tiếng, Đàm Hi không tránh né, trong sự tà tính có bao hàm cả ung dung mạnh mẽ.

Hề Đình dời tầm nhìn, quả nhiên không còn giống nữa sao?

Cũng đúng, vài năm không gặp con người sẽ có thay đổi, nhưng, cô của năm đó bị cô ta đùa bỡn xoay vòng vòng, hôm nay cũng như thế! Còn tưởng rằng đã tiến bộ hơn, đến cuối cùng vẫn định trước là một kẻ thua cuộc thảm hại?

“Các bạn sinh viên, hôm nay chúng ta tiếp tục học chương trình ký họa. Nhưng trước khi giảng những kiến thức trong sách giáo khoa, tôi muốn đánh giá bài tập ký họa của các bạn vào tuần trước.” Hề Đình ngừng nói, con ngươi xinh đẹp lướt nhìn toàn bộ sinh viên có mặt tại phòng học.

“Mẹ ơi! Cô ấy vừa nhìn thôi mà tao đã có phản ứng rồi!”

“Kém cỏi!”

“Mày hiểu cái gì?” Cậu sinh viên kia thấp giọng. Đàm Hi cố ý dựa vào sau, vừa hay có thể nghe thấy hắn ta nói gì, “Người phụ nữ kia nhìn trông đàng hoàng, nhưng trong xương tủy lại rõ dâm đãng đấy!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 417

“Hả? Mày đừng nói bậy, người ta tốt xấu gì cũng là trợ giảng của chúng ta…”

“Chậc, vừa nhìn là biết mày không phải là tài xế già! Nhìn cái mông của cô ta kìa, lúc bước đi cứ lắc qua lắc lại theo bản năng, tuy là biên độ không lớn, nhưng độ lẳng lơ của thiếu phụ được truyền đạt ra không hề giảm một chút nào!”

“Ặc… cái này, cái gì gọi là thiếu phụ lẳng lơ?”

“Thì là bị đàn ông ngủ qua đó!”

“Xời, cái thời này, gái trinh còn hiếm hơn gấu trúc, có gì kỳ lạ đâu, nói không chừng người đã kết hôn có chồng rồi.”

“Không thế nào. Mày nhìn trên ngón trỏ bàn tay phải của cô ấy có một chiếc nhẫn, điều này có nghĩa là độc thân chưa kết hôn.”

“Còn có vụ này nữa hả?”

“Cô ta đang phát ám hiệu đến người có tâm!”

“Mày, mày, mày nói rõ chút, sao tao nghe không hiểu gì hết?”

“Đồ ngu! Hành vi này của cô ta đồng nghĩa với việc gián tiếp tiết lộ tín hiệu có thể dụ dỗ, trêu chọc cô ta. Người nào mà có chút hứng thú với cô ta, thì tự nhiên sẽ nhào tới thôi.”

“Cái giề? Vậy cũng được hả? Biết thêm kiến thức rồi…”

Đàm Hi cười cười, ngồi thẳng lưng, trên bục giảng. Hề Đình đang chậm rãi nói về tác phẩm ký họa của mọi người, “… Trên đây là tình hình hoàn thành bài tập. Xét về tổng thế, chất lượng khá ổn, có thể thấy mọi người đều dụng tâm hoàn thành. Nhưng…”

Chủ đề vừa thay đổi, ánh mắt cũng trở nên sắc bén theo, dù sao cũng là người từng làm giáo viên, khả năng nắm bắt tiết tấu có thể gọi là hoàn mỹ, phần lớn đều thu hút sự chú ý của sinh viên, huy động tính tích cực của họ, “Trên danh sách điểm danh, có 150 người chọn học môn này, nhưng tôi chỉ nhận được 145 phần bài tập, cũng tức là tuần trước có 5 em sinh viên chưa nộp bài. Phiền các em giơ tay lên, trong lòng giáo viên cũng có tính toán sẵn rồi. Tôi đảm bảo sẽ không làm khó các em, tuy nói quan mới nhậm chức sẽ đánh đòn phủ đầu, nhưng tôi cũng sợ làm quá tay gây hỏa hoạn, cho nên sẽ không làm gì mọi người, cứ thoải mái đi…”

Vừa đấm vừa xoa, cảnh cáo uy hiếp luân phiên với hài hước dỉ dỏm, Hề Đình đúng là Hề Đình.

“Sặc… Người phụ nữ này khá biết dùng trò đấy chứ!” Hàn Sóc khinh thường.

Không lâu sau, có 4 bạn sinh viên lục tục đứng dậy, Đàm Hi vẫn ngồi yên không nhúc nhích, Tiểu Công Trúa kéo tay áo của cô, “Hi Hi, hình như cậu chưa nộp bài tập tuần trước…”

“Ờ.” Sau đó, không có sau đó nữa.

Tiểu Công Trúa dùng đôi mắt to tròn ngốc nghếch nhìn chằm chằm An An, “Thế thôi hả?”

“Yên tâm đi, cậu ấy có bị chịu thua thiệt khi nào đâu?”

“Cũng đúng…”

“Bây giờ đã có 4 em sinh viên đứng lên, vậy là vẫn còn thiếu một em nữa, là ai đây?” Hề Đình bước xuống bục giản, không biết cố tình hay cố ý, dừng ngay bên cạnh bàn của Đàm Hi, “Bạn học, em tên là gì?”

“Đàm Hi.”

“Đàm Hi? Hình như tôi chưa nhìn thấy bài tập phát họa của em thì phải.”

“Vậy à? Trí nhớ của cô Hề thật tốt, ngay cả một cái tên tầm thường như của em cũng có thể lọt vào mắt quý của ngài, thật sự rất xấu hổ!” Ba phần lưu manh, bảy phần trêu chọc, khiến cho người ta nghe ra được ý tứ cà lơ phất phơ bên trong.

Tham Khảo Thêm:  Chương 5

Hết cách rồi, cô nàng Đàm Hi này là một đứa lưu manh có tiếng trên lớp, ngoài trừ cái khuôn mặt xinh đẹp kia ra, các mặt khác thì thật là… không dám khen ngợi.

Cô và Hàn Sóc được xưng là những người phụ nữ không dễ trêu chọc nhất của khoa.

Cho nên, số người theo đuổi An An và Tiểu Công Trúa xếp hàng dài từ căn tin đến cổng trường, cùng là hoa khôi của khoa, nhưng vận đào hoa của cô lại mù tịt, không ai thèm ngó ngàng tới.

Giống như việc nói chuyện không chút kiêng kỵ trên lớp học như vậy, chỉ có Đàm Hi mới có thể làm được. Hàn Sóc cùng lắm thì chỉ cúp tiết hoặc nằm dài lên ngủ gật, chứ không có làm quá lố như cô.

Lời nói của cô lập tức khiến cho cả lớp cười rộ lên.

“Đàm Hi này cũng hài hước quá chứ… còn mắt quý, ngài nữa chứ…”

“Vãi! Khúc dạo đầu của chiến tranh thế giới đó! Chuẩn bị tấn công rồi à? Ngay cả việc tuyên chiến cũng bá khí vô địch, “Hoa khôi của khoa” sau này có thể đổi thành “hoa khôi nhanh nhẹn” hoặc “hoa khôi gan dạ” rồi!”

“Quả nhiên, một núi không thể chứa hai hổ, trừ khi là một đực một cái!”

Hề Đình không ngờ Đàm Hi lại không để ý khung cảnh xung quanh mà làm khó cô ta trước mặt mọi người như vậy, cho nên mất một lúc lâu mới có phản ứng trở lại. Trong lúc đó mọi người đã cười đến ngất trời. Mắt của người nào người nấy đều trở nên sáng quắc, đồng loạt hóa thân thành paparazzi, hóng xem cuộc đại chiến này xe diễn biến ra sao.

“Hình như em rất không hài lòng về tôi?” Mặt Hề Đình trầm xuống.

Đàm Hi nhàn nhã ngáp một cái, “Xem ra cô cũng không phải không biết gì, vẫn còn tự biết lượng sức mình đấy chứ~”

“Bạn học này, tôi là giáo viên, sao em có thể nói chuyện với tôi như thế hả?!”

“Trong “Sư Thuyết” của Hàn Dũ có một câu: “Sư giả, truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc dã”*. Xin hỏi, cô đang truyền đạo? Thụ nghiệp? Hay là giải giái đáp thắc mắc giúp tôi?” Xòe hai tay, nhún vai, “Hình như không có nhỉ?”

* Sư giả, truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc dã: Người làm thầy, không chỉ biết giảng mớ lý thuyết suông trong sách vở, còn phải biết truyền đạo giảng dạy cách làm người và phẩm chất chủ động học hành đáng quý.

“Bạn học, những gì em nói hôm nay đã đủ chứng minh thái độ không tôn trọng giáo viên của em. Một khi bị báo cáo lên nhà trường, em sẽ bị trừ điểm!” Ánh mắt Hề Đình sắc bén, thông qua sự quấy rối vừa rồi của Đàm Hi, mặc kệ ai đúng ai sai, thì mặt mũi của một giáo viên mới như cô ta xem như đã bị mất hết sạch!

Ngày đầu tiên lên lớp đã gặp phải một sinh viên khó trị, còn bị cả lớp cười nhạo, truyền ra ngoài thì những trợ giảng khác sẽ nhìn cô ta thế nào đây? Có khi nào Phạm Trung Dương sẽ thấy không hài lòng về cô ta không?

Dù sao, Đàm Hi trước đây không gây chuyện, bây giờ lại gây chuyện rồi.

Hề Đình thấy hơi hối hận, sớm biết thế thì đã không lỗ mãng như vậy, vốn định mượn cớ không nộp bài tập làm khó dễ Đàm Hi trước mặt đám đông, sẵn tiện đòi lại chút lãi suất của món nợ hai cái tát, nhưng không ngờ sự việc lại phát triển thành thế này…

Tham Khảo Thêm:  Chương 298: “Long Tông Toàn đúng không?”

Nhưng lúc nãy cô ta đã bước vào thế cưỡi trên lưng cọp, nếu bỏ qua như thế, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy Hề Đình cô ta dễ bắt nạt, nên ngoài trừ việc bất chấp làm tới, thì đã không còn đường lui nào khác nữa.

“Ối, muốn mách chuyện của em với cấp trên à!” Đàm Hi cười, trên mặt không hề có bất kỳ nỗi sợ hãi nào, “Đi đi! Đi đi! Ra khỏi cửa rẽ trái, phòng 12 lầu 5 nhà hành chính.”

“Em đã không nộp bài mà vẫn còn ngụy biện nữa à?!” Nếu năng lực kiềm chế kém, chắc Hề Đình đã tức đến mức giậm chân tại chỗ rồi.

“Em khuyên ngài một câu, trước khi sự việc vẫn chưa được làm rõ thì đừng vội kết luận chủ quan nhé~”

Tuy giọng cô rất nhỏ, như cả lớp đều nghe thấy hết, sau khi thầy Phạm giao lại lớp này cho Hề Đình thì đã rời đi, cho nên đám sinh viên này mới dám lộng hành như vậy.

Dù sao, từ “ngài” này lại kỳ lạ chọc vào trúng điểm cười.

Đám nam sinh vốn vẫn có ý thương hoa tiếc ngọc, nhưng khi vui quá lại bỗng chốc trở thành người qua đường… xem kịch vẫn quan trọng nhất mà!

Nữ sinh viên vs Nữ giáo viên?

Phong nhã hào hoa vs Phong tình vạn chủng?

Hoa khôi khoa trong sáng đại chiến trợ giảng lẳng lơ?

Chủ đề nào cũng đều vô cùng hấp dẫn đó nhé!

Hề Đình cẩn thận nhìn cô, “Câu này của em có nghĩa là gì?”

Thấy chơi cũng đủ rồi, Đàm Hi cũng không cố ý lừa gạt nữa, lỡ ông già Phạm kia trở lại cô chắc sẽ không đỡ nổi, ông già kia ghét nhất là trật tự lớp học hỗn loạn.

Ho nhẹ hai tiếng, đi thẳng vào vấn đề: “Giáo sư Phạm có nói, trong một tháng này em không cần phải nộp bài, cho nên, cô vẫn muốn gọi em đứng dậy chứ? Cô – Hề?”

“Sao có thể thế được? Giáo sư phạm công tư phân minh, tuyệt đối sẽ không thiên vị người khác như vậy!”

“Cái đó… là thật ạ.” Lúc này, một nam sinh ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

Hề Đình nhíu mày, vẫn còn nghi ngờ: “Nguyên nhân?”

“Bạn Đàm Hi từng làm tình nguyện viên của triển lãm giao lưu tranh quốc tế thay các chị trong khoa. Vì để khen thưởng bạn ấy nên giáo sư đặc biệt cho phép bạn ấy không cần nộp bài tập một tháng.”

Sắc mặt Hề Đình khẽ thay đổi.

“Thế nào, cô Hề, bây giờ vẫn còn muốn đi đến chỗ hiệu trưởng kêu thầy ấy trừ điểm em chứ?”

“Hóa ra là thế à,“ Hề Đình nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, cánh môi khẽ cười, cứ như hoàn toàn không để ý việc tranh chấp lúc nãy của hai người, “Sao em không nói sớm? Làm cô hiểu lầm…”

“Nếu đã là hiểu lầm, cô có nên xin lỗi em không nhỉ?”

“Em!”

“Thấy miễn cưỡng à?”

Hề Đình hạ thấp giọng, “Em đừng có được nước làm tới!”

“Xời, thôi vậy. Nếu cô đã không muốn xin lỗi, vậy thì không xin lỗi thôi, kẻ yếu đâu có đấu lại được kẻ mạnh đâu.”

“… Xin lỗi, cô hiểu lầm em rồi.”

Đàm Hi xua tay, “Không sao, em tha thứ cho cô vậy~”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.