Nhìn khuôn mặt tươi cười đắc ý kia, Hề Đình rất muốn nhào tới xé nát nó ra, nhưng thời gian và địa điểm không đúng, ngoài việc nhẫn nại, không còn cách nào khác.
Hàn Sóc cười nhạo, vẫn là Đàm Hi có cách trị cái ả điên kia, nhìn cô ta sắp trở thành Ninja Rùa rồi kìa, thấy chưa?
“Nếu mọi chuyện đã được làm rõ, vậy chúng ta tiếp tục lên…”
“Đợi đã!”
Ánh mắt Hề Đình khựng lại, lúc xoay người nụ cười đã bò lên mặt, nhưng nhìn thế nào cũng thấy gượng gạo, “Bạn học à, em vẫn còn có việc gì à?”
“Tất nhiên.” Đàm Hi vỗ tay, bước lên bục giảng dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Cô rút một tờ bài tập phát họa đã được đánh giá lúc trước ra.
“Em làm gì đấy? Ai cho em lên bục giảng?” Sắc mặt Hề Đình trở nên xấu xí.
“Bạn nam lúc nãy, xem ra phải làm phiền bạn một lần nữa. Không sai, chính là bạn…”
Cậu nam sinh bênh vực lẽ phải khi nãy đứng lên, lần này là được hoa khôi của khoa điểm danh, cho bọn khỉ ranh trong phòng ganh tị tới chết mới được!
“Khụ khụ… ngày đầu tiên giáo sư Phạm lên lớp đã từng nói, hoan nghênh sinh viên tiến hành suy nghĩ sâu về vấn đề học thuật, nếu có dị nghị có thể nói ra tại lớp, đồng thời bước lên bục giảng giải thích rõ quan điểm và kiến giải của bản thân.”
Đàm Hi làm tư thế xin mời, “Cảm ơn bạn, mời ngồi.” Giống hệt như một giáo viên nhỏ.
“Xem ra cô Hề không hiểu quy tắc lắm nhỉ? Nếu đã có vinh hạnh làm trợ thủ của giáo sư Phạm, thì vẫn nên lấy ra thành ý nên có chứ nhỉ? Trạng thái giờ đây của cô, dễ nhận thấy rằng vẫn chưa học tới nơi tới chốn! Thường nói “cần cù bù thông minh”, nhưng ngày cả thứ cơ bản như thái độ cũng có vấn đề, vậy thì…”
Nói một nửa, chừa một nửa, nhưng ý nghĩa trong đó mọi người đều hiểu.
Phải biết rằng, chức trợ giảng của Phạm Trung Dương không phải dễ làm, mỗi năm có hơn trăm người tranh nhau vỡ đầu cũng chưa chắc có cơ hội, nhưng Hề Đình đã làm được, điều này có nghĩa là gì, không cần nói cũng hiểu.
Đi cửa sau chứ gì nữa!
Một lính nhảy dù từ trên không xuống, ngay cả quy trình chính quy cũng không đi theo, cái này không nói làm gì, ai kêu người ta có hậu thuẫn mạnh chứ? Nhưng ngàn không nên vạn không nên, cũng không nên tệ đến mức ngay cả bài học cơ bản nhất cũng không làm, đứng trên giảng đường của giáo sư lại không hiểu quy tắc của giáo sư, cái này được tính là gì đây?
Bánh bột thơm trong mắt người ta lại bị cô ta xem thành chiếc màn thầu thô cứng, không làm công chúng phẫn nộ mới lạ!
Quả nhiên, ánh mắt một vài học sinh tại lớp đã thay đổi.
Hàn Sóc bĩu môi, “Thế giới này đúng là kỳ lạ thật, nghe nói có người lấy sợi bún làm vi cá, nhưng chưa nghe nói có ai lấy vi cá làm bún, được mở rộng tầm mắt rồi!”
Tiểu Công Trúa dùng khuỷu tay đụng vào cô, “Vậy là được rồi, không nhìn thấy mặt trợ giảng của chúng ta đã đổi thành màu trắng rồi sao?”
“Vậy hả? Tớ cứ nghĩ cô ta lấy bột mì bôi lên đấy chứ…”
Hề Đình siết chặt nắm đấm, hít thở sâu. Giọng của Hàn Sóc không nhỏ, cô ta đều nghe thấy hết.
“Cô Hề, cô đừng để bụng nhé… bạn cùng phòng của em nhiều khuyết điểm lắm, nhưng chỉ có một chỗ rất tốt, đó là không bao giờ nói sai sự thật.”
“Bạn Đàm, nếu em đã lên bục giảng rồi, vậy mời em nói ra căn nguyên của vấn đề nào!”
“Sure!”
“Vậy tôi xin đợi chỉ giáo vậy!”
Đàm Hi cười: “Không đến mức chỉ giáo, học thuật bách gia, chỉ luận bàn mà thôi.”
“Xin mời!” Hề Đình sàng lọc lời từng nói lúc trước lại một lần trong đầu, sau khi xác định không có chỗ nào bất ổn mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Cô ta không tin Đàm Hi có thể moi ra được khuyết điểm gì!
“Mọi người nhìn thấy rồi, bức tranh phát thảo trên tay tôi là bức tranh cô Hề vừa mới nhận xét, lời gốc là: bố cục hỗn loạn, kết cấu đơn giản, nét vẽ thô xấu. Nhưng cá nhân tôi lại có cái nhìn không giống vậy.”
Hàn Sóc che mặt.
An An xoay sang nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy? Không khỏe à?”
Tiểu Công Trúa cười rất tươi: “Đó là bức tranh của cậu ấy vẽ.”
An An: “…”
Các bạn học ai nấy đều trừng to mắt, bức tranh này đúng là chẳng ra làm sao, guitar không giống guitar, nét vẽ lộn xộn, vừa nhìn là biết trình độ của người mới học, hoặc có thể cũng không bằng nữa.
Nhưng nếu Đàm Hi đã nhắc đến trước mặt mọi người, thì chắc chắn có lý do của cô ấy. Dù sao, tranh ký họa trước đây của người này từng được giáo sư lấy ra làm mẫu, cho nên Đàm Hi trong mắt mọi người vẫn có một ít bản lĩnh.
“Đầu tiên, chúng ta nói về mặt “bố cục hỗn loạn“. Nhìn sơ qua, đúng là như thế, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra, bức tranh này không kéo rèm cửa, nhờ vào ánh sáng tự nhiên để vẽ, còn người vẽ đứng ở vị trí ngược sáng. Việc này nói lên điều gì? Phơi sáng cường độ cao!”
Vốn Phạm Trung Dương không định rời đi, dù sao Hề Đình là người mới đến, sợ cô ta không khống chế được tình hình, bản thân ở lại nhỡ đâu có tình huống đột biến cũng có thể xử lý sớm được. Nhưng giữa đường nhận được một cuộc gọi, sau khi do dự 30 giây thì vẫn quyết định đi đến cổng trường đón người.
Việc Lê Diệp đến trường đại học T hoàn toàn là một sự trùng hợp, vừa hay hôm nay bà có cuộc họp bên này. Bởi vì chuyện của Hề Đình nên thiếu Phạm Trung Dương một món nợ nhân tình, muốn hẹn ông ra ăn cơm, xem như cảm ơn, cũng tiện hỏi thăm tình hình của Hề Đình.
Không ngờ Phạm Trung Dương trực tiếp ném cho bà một câu: “Muốn biết thì đi theo tôi.”
Hai người vừa đi đến trước cửa phòng học thì bị những lời ba hoa khoác lác của cô nàng nào đó làm cho đứng hình.
“Đợi chút, đứng ở đây trước đã.” Phạm Trung Dương chặn không cho bà bước vào.
Lê Diệp dừng bước, suy nghĩ, rồi hỏi: “Cô bé kia là học trò của ông?”
“Dĩ nhiên.”
“Khá quen mắt…”
“Cô nữ sinh trò truyện với trợ lý thị trưởng Tống ở buổi triển lãm tranh quốc tế lần trước.”
“Chà, sao cô ấy lại lên bục giảng rồi? Thật thú vị…”
Đàm Hi ho nhẹ, đi hai bước trên bụ giảng, “Còn phơi sáng cường độ cao có nghĩa là gì?”
Mọi người ngồi ở dưới đồng loạt lắc đầu.
Cô búng nhón tay, nhanh gọn dứt khoát, “Tả thực! Tôi biết, khi vẽ tranh tĩnh vật, mọi người vì muốn thể hiện rõ mối quan hệ của sáng tối nên thường bố trí tốt khung cảnh, nguồn sáng đặt ở đâu, góc nhìn từ đâu, thậm chí ngay cả việc khăn bàn cần có mấy nếp nhăn cũng phải cố ý sắp đặt, sau đó mới bắt đầu vẽ”
“Có thể mọi người cảm thấy, cái này gọi là “Đi tát sắm gầu đi câu sắm giỏ”, nhưng theo tôi, một chữ…Rảnh! Hai chữ… Làm màu!
Ồn ào…
“Cô ta có ý gì? Mắng chúng ta?”
“Tao cũng không biết nữa, nhìn dáng vẻ có dự tính sẵn của cô ta, chắc không phải đang nói bậy đâu.”
Đàm Hi cho mọi người đủ thời gian thảo luận, giơ tay ra hiệu, mọi người không hẹn mà cùng yên lặng.
Lê Diệp cười: “Học trò của ông khí thế cũng đủ mạnh mẽ nhỉ, người không biết lại cho rằng là giảng viên nào đang đứng lớp ấy chứ.”
Ông Phạm thấy lâng lâng, đây là con ngựa đen ông ưng ý nhất!
Lê Diệp nhìn ông như thế, lắc đầu buồn cười. Nhiều năm rồi, sư huynh vẫn giữ cái tính nết ấy, thật sự không có gì thay đổi…
Đột nhiên, thấy hơi buồn bã.
Trên đời này có mấy ai có thể trước sau như một chứ?
Khi tới vốn trong sạch, nên khi đi cũng cần trong sạch, nói thì dễ dàng, nhưng khi làm lại chẳng hề dễ dàng như thế. Ít ra, bản thân thuở ban đầu và bản thân của bây giờ đã không còn là cùng một người nữa.
Đàm Hi tiếp tục chém gió: “Chúng ta làm nghệ thuật, tối kỵ nhất điều gì? Ai biết, có thể giơ tay trả lời.”
Hàn Sóc cười hề hề: “Cô này này thật sự nghĩ mình là giáo viên đấy à?”
“Tớ thấy cũng ra dáng lắm.” An An gật đầu
Không ngờ thật sự có người giơ tay, là cậu nam sinh lúc nãy đứng lên nói về “quy tắc” cho Hề Đình nghe.
“Bạn Trương Vũ nói xem nào.”
“Không nghiêm túc, không để tâm.”
Đàm Hi búng tay, “Chính xác!”
Trương Vũ gãi đầu, ngồi xuống, cười khá ngốc nghếch.
“Nghệ thuật vốn dĩ là một kiểu biểu đạt trừu tượng tư duy của con người, và bản chất nhất của con tim là gì? Chân thành, tự nhiên, thuần túy. Khi đang sáng tác, thứ tối kỵ nhất chính là tượng khí quá nặng (quá thiếu sự tưởng tượng)! Không phải có câu thơ nói thế nào nhỉ? À, Vị phú tân từ cưỡng thuyết sầu (Khi biết vần thơ gượng nói sầu)! Việc này cũng giống như tác gia viết văn vì viết văn, show thực tế chỉ đi theo kịch bản, đổi sang câu khác, tất cả chỉ làm được ở vẻ bề ngoài, dừng lại ở cái tầng nông cạn nhất. Thử hỏi xem, người như vậy sẽ sáng tạo thế nào? Có giỏi hơn cũng chẳng qua chỉ là làm tốt vẻ bề ngoài, đây không phải là “hạ lưu” đó sao!”
“À, “hạ lưu” khác “hạ lưu” kia, cũng giống như “phong tao” cổ đại và “phong tao” hiện đại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau”
Cả lớp bật cười!
“Cô nhóc này…” Phạm Trung Dương tức đến mức không biết nói gì, nhưng trong lòng thì không phải thế.
Còn đắc ý nữa cơ!
“Hài hước thú vị, ăn nói thành khẩn, quan trọng là mới có tý tuổi đã có cảm nhận sâu sắc như thế, tôi lại cảm thấy cô bé này thích hợp đứng giảng đường đại học hơn ông.”
“Đùa cái gì đấy…”
Lê Diệp nhếch mày, “Không tin thì ông cứ xem tiếp đi.”
Đàm Hi rất hài lòng về độ phối hợp của mọi người, tiện tay cầm lấy cây giảng bài gõ xuống bàn, “Bức tranh thể hiện chân thật chiếc guitar đặt nghiêng dựa vào cửa sổ thủy tinh dưới chế độ phơi sáng mạnh, khoảng trống được chừa ra ở góc phải phía trên chính là vị trí của đốm sáng, bố cục như vậy rất hợp lý mà! Không biết cô Hề căn cứ từ đâu cho ra kết luận ngược lại, có chút… phi chủ lưu!”
Hề Đình tức đến mức hai má đỏ bừng.
“Hình như người vẽ đứng ngược sáng… như vậy, tương đương với đứng đối diện mặt trời, do ánh sáng chói mắt nên chỉ có thể nhìn thấy một mảng trắng sáng! Tuyệt diệu!”
“Giải thích như vậy có thể lý giải được tại sao góc phải phía trên lại chừa một khoảng trống lớn.”
“Không nói không biết, nói ra giật cả mình!”
“…”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Hàn Sóc há mồm trợn mắt, cô trâu bò như vậy sao?
“Hàn Sóc, cậu giỏi quá, không lên lớp mà có thể vẽ được một bức phát họa có chiều sâu như vậy!” Ánh mắt Tiểu Công Trúa đầy sùng bái.
Hàn Sóc nuốt nước bọt, vỗ đầu Tiểu Công Trúa cứ như vỗ về một đứa nhóc, “Suỵt, đừng nói gì, để chế bình tĩnh lại đã…”
“Cậu ấy làm sao vậy?” Tiểu Công Trúa xoay đầu nhìn An An.
An đại mỹ nhân trầm ngâm trong chốc lát: “Chắc là hạnh phúc đến quá bất ngờ, trong lúc nhất thời chưa thể chấp nhận được.”
“À.”
“Khụ khụ!” Đàm Hi kéo lại sức chú ý của mọi người, cách nói chuyện không còn sắc bén mạnh mẽ như lúc đầu, mà chuyển sang thành khẩn sâu xa: “Chuyện này nói cho chúng ta biết, là một người họa sĩ, tượng tâm (sáng tạo) luôn quan trọng hơn kỹ thuật!”
“Tượng tâm? Không phải lúc nãy cô nói tối kỵ nhất việc tượng khí quá nặng sao ạ?” Một cô gái đứng lên hỏi, còn dùng thẳng kính ngữ, bất giác đã xem Đàm Hi thành giảng viên.
“No! “Tượng tâm” bắt nguồn từ “tượng tâm độc vận” (độc đáo, đặc sắc), nói đơn giản hơn, là một trái tim chân thành tinh tế. Thời cổ đại không có kỹ thuật luyện sắt thép như thời hiện đại, nhưng vũ khí được đưa lên chiến trường lại rất sắc bén, đó là vì có những người thợ rèn đã dốc sức rèn và nện vô số lần, trong đó cần tiêu tốn bao nhiêu thời gian và tinh lực tin chắc không cần phải nói nhiều. Tôi nói như thế, mọi người đều hiểu chứ?”
“Hiểu rồi!” Mọi người đồng thanh, trăm miệng một lời.
Hàn Sóc hít khí lạnh, cô nàng này hoàn toàn có thể đi bán hàng đa cấp được rồi! Một cái miệng nói thối thành thơm. Có trời mới biết được, cô chừa lại khoảng trống ở góc trên bên phải không vẽ hết là vì… lười!