Ra khỏi khu chung cư, Hề Đình quay đầu lại nhìn về phía một nơi không biết tên nào đó, ánh mắt nặng nề đầy u ám.
Giây tiếp theo, nắm tay siết chặt lại.
“Đàm Hi, đời này tao sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho mày!”
Nói rồi cô ta duỗi tay vẫy một chiếc taxi, “Tới bệnh viện gần nhất.”
Tài xế nhìn cô ta với ánh mắt quái dị, mở đồng hồ tính tiền, đánh xe rời đi.
Mười phút sau: “Cô à, tới bệnh viện rồi.”
Hề Đình run rẩy lấy một trăm tệ từ trong túi ra đưa cho anh ta, “Không cần trả lại.”
Tài xế sửng sốt, đến khi tỉnh táo lại thì chỉ còn nhìn thấy bóng dáng đã đi xa của người phụ nữ, lưng hơi còng xuống, dường như chỉ cần có gió thổi qua là sẽ hất bay người đi được.
“Cô à, xin mời làm đăng ký.”
Hề Đình lạnh nhạt nhìn cô y tá đang nở nụ cười qua cặp kính râm, sau một lúc lâu liền xoay người đi tới một cửa sổ khác xếp hàng.
“Kiểu người gì đây… Chả ra làm sao…” Cô y tá nói thầm xong liền quay người rời đi.
Chờ đến lượt Hề Đình thì đã là hai mươi phút sau. Cô ta có thể cảm nhận được máu đã thấm đầy sau lưng, cuối cùng chảy xuống ướt đẫm cả quần, nhưng cô ta vẫn cố gắng ngồi thẳng, như thể có làm thế cô ta mới có thêm dũng khí để đối mặt với tương lai.
Cô ta sẽ không nhận thua.
Đây chính là sự mạnh mẽ của Hề Đình.
Nghịch cảnh sẽ càng làm cô ta kiên cường hơn, mặc dù chỉ có hai bàn tay trắng nhưng vẫn có thể phản kích từ trong chỗ chết.
“Cô à, xin hỏi cô muốn khám gì thế?”
“… Khoa ngoại.” Âm thanh khàn khàn.
“Cô thấy không khỏe ở đâu sao?”
“Bị thương ngoài da.”
Hề Đình được đưa tới nơi khử trùng vết thương, một bác sĩ nam trung tuổi kiểm tra chân tay cho cô ta, cuối cùng yêu cầu được quan sát phía sau lưng.
“Cô à, cô có thể cởi quần áo ra trước được không.”
“…”
“Cô à?”
“… Có một vấn đề là…”
“Cái gì?”
“Bên trong tôi không mặc gì.”
Trên mặt bác sĩ trung nhiên thoáng hiện vẻ quái dị, tiện đà còn hơi lộ vẻ xấu hổ. Ông ta bảo một y tá mang đến một bộ đồ bệnh nhân, nếu không ngại thì có thể thay đồ trước.
Hề Đình gật đầu.
Bác sĩ trung niên rời khỏi văn phòng, để lại không gian cho cô ta thay đồ.
Năm phút sau.
“Xong rồi.”
Bác sĩ đẩy cửa vào, người phụ nữ đã gỡ kính râm và khẩu trang, mặt sưng phù lên, khóe môi còn có vết máu đã khô, dù vậy nhưng cũng không che giấu được dung nhan xinh đẹp của cô ta.
“Có cần báo cảnh sát không?”
Là một bác sĩ có kinh nghiệm, vừa nhìn ông ta đã liên tưởng tới “bạo hành gia đình” rồi.
“Không cần.” Người phụ nữ rất bình thản, giống như nỗi đau này chẳng liên quan gì tới mình, nhưng mồ hôi lạnh toát đầy trên trán lại không thể giả được.
“Thật sự không cần sao?”
“Không cần.”
Hề Đình từ chối không trả lời bất kỳ câu hỏi dò nào, bác sĩ trung niên cũng không muốn lo chuyện bao đồng nữa. Đã chứng kiến quá nhiều cảnh sinh lão bệnh tử, ông ta cũng sớm hiểu ra rằng, ai có số của người đó, nhìn nhiều cũng quen thôi.
Sau khi khử trùng hết tất cả các vết thương thì cũng đã là một tiếng sau rồi.
“Tôi kiến nghị cô nên đi chụp X – quang xem, chân tay thì không vấn đề gì nhưng sợ vết thương sau lưng chạm tới xương cốt đấy.”
Hề Đình vẫn không nghe theo, cô ta tự thay quần áo rồi rời khỏi bệnh viện.
Sắc trời đã tối, màn đêm buông xuống.
Cô ta đi bộ dưới đèn đường, ngẩng đầu nhìn lên, xung quanh là người đồng nghìn nghịt, hóa ra cô ta đang đi trên một con phố đi bộ của thành phố.
Không có nhà để về, như một chiếc giày rách – đây là tình cảnh bây giờ của cô ta.
May mắn, lúc cô ta đi còn cầm túi xách, bên trong có hai ngàn tệ tiền mặt, cũng coi như chưa tới mức hai bàn tay trắng.
Dừng lại trước cửa một quán bar, đứa bé giữ cửa nhiệt tình tiếp đón cô ta: “Hoan nghênh quý khách.”
Hề Đình đeo kính râm rồi tiến vào.
Vì không để mùi thuốc trên người mình quá rõ ràng nên cô ta tới quầy bar, gọi loại rượu mạnh nhất rồi “không cẩn thận” làm đổ lên người mình.
“Xin lỗi.”
“Cô gái xinh đẹp, xin mời uống một ly khác.” Bartender cười như tắm mình trong gió xuân, thầm nghĩ, mang kính râm và khẩu trang, có khi là một minh tinh nào đó cũng không chừng?
Dù sao nơi này cũng là thủ đô, tỷ lệ gặp phải Thiên vương Thiên hậu gì đó thật sự không nhỏ.
“Anh nhìn tôi làm gì?”
Giọng khàn khàn? Lại có phần đặc sắc, có lẽ là một ca sĩ rồi, “Cô thật xinh đẹp.”
“Cảm ơn.” Giờ phút này, dường như cô ta lại có tự tin vào bản thân mình.
Nhìn đi, cô ta vẫn rất đẹp mà.
Cố Hoài Sâm không cần cô ta, Tần Thiên Lâm đánh cô ta, nhưng đàn ông trên đời này còn nhiều lắm, cô ta sẽ tìm được người còn tốt hơn!
Ngửa đầu, uống cạn ly rượu.
Hề Đình rút từ trong túi ra một trăm tệ đưa cho bartender, “Còn thừa coi như tiền boa.”
Một tiếng huýt sáo vang lên, ánh mắt nhìn theo cô ta đang hòa mình vào sàn nhảy.
Bartender cảm thán một tiếng: “Hàng tốt nha…” Mấu chốt là còn rất hiểu giá thị trường nữa.
Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, Hề Đình lắc lư theo tiếng nhạc. Rượu bắt đầu lên men, cô ta nhắm mắt lại nhưng vẫn không thắng được cơn choáng váng ập tới.
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp phủ lên eo cô ta.
Mở mắt ra, một gương mặt béo phì đập vào mắt.
“He. Người đẹp, kết bạn chứ?”
Hề Đình nhìn cái đầu hói chỉ còn một nửa tóc của hắn, gương mặt dữ tợn bóng loáng dầu, trong lòng không ngăn được cảm giác muốn nôn khan, ánh mắt cũng hiện ra sự chán ghét: “Cút ngay… đừng chạm vào tôi!”
Cô ta cần có một người đàn ông ngay thật, nhưng tuyệt đối không phải là cái dạng này!
Nhưng cô ta đã quên, trên đời này lấy đâu ra lắm “Cố Hoài Sâm” và “Tần Thiên Lâm” cho cô ta lựa chọn như thế chứ?
“Ha, Hoắc gia ông đây đã lăn lộn bao nhiêu năm rồi, cô là con đàn bà đầu tiên dám bảo tôi cút đi đấy!”
“Phi…” Hề Đình nhổ một ngụm nước bọt về phía khuôn mặt kia, “Bẩn mắt!”
Ánh mắt gã đàn ông hung tợn, tay cũng thuận thế siết chặt hơn. Hề Đình kêu đau, vết thương mới đụng lên vết thương cũ làm cô ta không khỏi tức giận, giơ tay đẩy gã một cái.
Ai ngờ, gã đàn ông béo phì cũng không đứng vững, vừa đẩy một cái đã làm gã ngã lăn ra sàn nhảy…