*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe được lời nói của Lục Minh, nhân viên cảnh sát ở bên cạnh quát mắng: “Người đàn bà này, bà nói chuyện trước sau không thống nhất, cố ý cản trở việc phá án của chúng tôi. Bà nói dối như vậy đã quấy nhiễu công vụ, phải bị xử phạt!”
Một câu nói của cảnh sát làm Vương Thu Thủy sợ đến mức run cả người. Con gái đã ngồi tù rồi, bà ta không muốn phải ngồi tù theo.
Vương Thu Thủy hoảng hốt, vội vàng lắc đầu và xua tay lia lịa: “Không! Tôi không có quấy nhiễu, tôi chỉ nói bừa thôi, Lục Minh! Cháu rể Lục, tôi chỉ xin cậu tha cho con gái của tôi! Nó còn trẻ như vậy, không2thể ngồi tù được!”
“Giết người thì đền mạng, đó là đạo lý hiển nhiên! Ngay cả bà nội của mình mà cũng xuống tay được, loại người không có nhân tính như vậy thì giữ lại làm gì?”
“Cháu rể Lục à, nói thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà…” “Ầm!” Vương Thu Thủy còn chưa nói hết lời, Lục Minh đột nhiên vỗ bàn một cái, hơi thở thô bạo quanh thân khiến người ta không rét mà run.
Vương Thu Thủy giật mình rụt vai lại, tất cả cảnh sát trong phòng cũng không dám thở mạnh. “Bà quấy rầy vợ và con tôi, còn dám nhắc đến chữ người một nhà ở trước mặt tôi à?”
Sự tức giận mà Lục Minh vẫn8đang kìm nén đã bộc phát.
Anh đứng phắt dậy, gầm lên: “Con gái bà, cả nhà mấy người quấy rầy Lục Minh tôi, tôi còn có thể chịu được. Bà dám ức hiếp vợ và con tôi thì đừng trách Lục Minh tôi không khách khí!” Đối với chuyện liên quan đến cảnh Y Nhân, Lục Minh vĩnh viễn sẽ không qua loa. Ai dám ức hiếp cô, anh sẽ bắt người đó phải trả gấp mười lần. “…” Vương Thu Thủy bị lực uy hiếp của Lục Minh làm cho ngớ ra ở tại chỗ, không dám cử động, đôi mắt tràn ngập sự khủng hoảng, bà ta ngẩng đầu lên nhìn Lục Minh chằm chằm.
Khuôn mặt to béo của bà ta trở nên trắng2bệch, không dám thở mạnh.
Lục Minh hờ hững xoay người, bóng dáng lạnh lẽo ra lệnh với cảnh sát ở phía sau:
“Lật lại vụ án vợ chồng Vương Thu Thủy chiếm đoạt tiền đền bù, hại bà ngoại ngã gãy chân đi. Mất công vợ chồng hai người họ sẽ rất cô đơn khi không có con gái ở bên cạnh, để bọn họ vào trong đó bầu bạn với con gái mình!”
Lục Minh lạnh lùng để lại câu nói này, bước chân không hề dừng lại mà rời khỏi đây. Cảnh sát kính cẩn đáp lời, một đám người lại tiếp tục vây quanh Lục Minh, tiễn anh ra ngoài. Nghe được lời nói của Lục Minh, lúc này Vương Thu Thủy mới hoàn hồn2từ nỗi khiếp sợ.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, bà ta bỗng đứng bật dậy, phát điên mà gào khóc. “Lục Minh! Mày không có quyền này, mày dựa vào cái gì mà khiến bọn tao phải ngồi tù chứ?” “Lục Minh! Lục Minh!” Vương Thu Thủy như phát điện, bước chân muốn đuổi theo, lại bị hai người cảnh sát ở phía sau đột nhiên đè lại chỗ ngồi.
cảnh sát cảnh cáo: “Thành thật một chút!“. Vương Thu Thủy bị cảnh sát đề về chỗ ngồi, đầu bị áp xuống bàn, trơ mắt nhìn bóng dáng rời đi của Lục Minh, giọt nước mắt nặng trĩu của sự oán hận không kiếm được mà rơi xuống.
Bà ta tức giận mắng theo bóng lưng rời đi6của Lục Minh: “Lục Minh! Mày không được chết tử tế đâu, cả nhà mày sẽ phải xuống địa ngục…”