“Cái gì?” Ân Hoán nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Cậu… Hoàn toàn khác với tôi.” Trong mắt Vu Sâm đầy sự phức tạp, nếu năm đó hắn cũng có dũng khí này…
Không, không đâu!
Hắn không thể đấu lại được với người đàn ông đó, An Tuyển Hoàng tiếng tăm lẫy lừng…
Ân Hoán nhìn thấy hết sắc thái trên mặt Vu Sâm nhưng cũng không hỏi nhiều. Ai cũng có bí mật không muốn người khác biết, cần gì phải dò hỏi tới cùng chứ.
“Khi nào đưa tôi đi gặp lão đại?”
“Lão đại?” Vu Sâm hỏi lại, chợt lắc đầu, “Cậu chủ Thần không thích kiểu xưng hô này.”
Bởi vì cô An Húc cảm thấy chẳng khác nào như gọi thủ lĩnh bọn thổ phỉ cả.
Dạ Thần sẽ không bao giờ vi phạm bất kỳ ý tứ nào của cô ấy, cho dù chỉ là cái danh xưng.
“Cậu… cậu chủ Thần?”
“Đời trước của hội Ám Dạ là hội Hải Long, vì có cơ duyên nghênh đón chủ nhân mới nên giờ đương gia là Dạ Thần.” Là đứa bé mà cô ấy dốc lòng bồi dưỡng, là con rể tương lai.
Ân Hoán suy đoán hội Ám Dạ có một lai lịch rất sâu dày, nhưng đây chỉ là tin vỉa hè, giờ Vu Sâm nói như thế với hắn, liệu có phải chứng minh rằng…
“Ngài có bằng lòng tiếp nhận tôi không?”
“Hội Ám Dạ không thiếu bọn lâu la, ngày nào cũng có vô số người tới cửa, chỉ cần vừa mắt thì sẽ có được chén cơm ăn.” Đây là lực lượng cơ sở để phát triển bang hội.
Ân Hoán nhíu mày, “Ngài biết, hai tiếng “tiếp nhận” mà tôi nói hoàn toàn không có ý là làm lâu la.”
“Cậu muốn tiến vào tầng cấp cao ư?”
“Đúng.” Nói năng đầy khí phách.
“Dựa vào đâu?”
“Có năng lực.”
Vu Sâm cười khẽ, tuy không phải khinh thường nhưng thái độ bễ nghễ lại tạo cho người ta một áp lực vô hình, “Người trẻ tuổi có tự tin là rất tốt, nhưng thái quá thì sẽ thành tự phụ.”
“Trên đời này, người nào là đáng sợ nhất?” Ân Hoán nhìn thẳng vào hắn.
Vu Sâm nhíu mày.
“Người không sợ chết.” Ân Hoán nói vô cùng bình tĩnh, “Tôi có thể dùng mạng để đặt cược tất cả, đủ không?”
Vu Sâm đánh giá hắn bằng ánh mắt sắc bén, sau một lúc lâu mới đáp: “Cửa này của tôi, cậu qua rồi.”
Ân Hoán biết, còn cửa sau.
“Nếu con đường bên bà Quế không có vấn đề gì thì coi như cậu đã qua ải đầu tiên, nhưng vẫn còn thiếu một đầu danh trạng nữa.”
“Đầu danh trạng? Ý là như thế nào?”
“Tôi chỉ có thể nói tới đây, còn lại cậu phải tự mình hiểu lấy.”
Lúc Ân Hoán ra khỏi đó thì mặt trời đã mọc. Hắn đứng ở cửa tòa cao ốc, quay đầu nhìn lại, ánh mắt sâu thẳm.
Đầu danh trạng ư?
Hắn cười khẽ, chậm rãi đi xuống. Đột nhiên rất muốn nghe thấy tiếng của cô ấy.
Lấy điện thoại ra, bấm gọi dãy số quen thuộc kia.
“Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi tạm thời…”
Ồ, hắn quên mất, cô ấy tới Giang Châu đã đổi một số điện thoại khác rồi.
“Alo?”
Sầm Uất Nhiên còn chưa dậy, phụ nữ có thai thì luôn thích ngủ, Ân Hoán nghĩ thế.
Trong đầu tự nhiên xuất hiện hình ảnh cô ôm chăn để lộ ra cái vai trần, trong lòng như có một con dao không ngừng đâm vào.
“Vợ à…” Đã nửa tháng rồi hắn không gặp cô ấy.
Đầu bên kia im lặng, thật lâu sau mới hỏi: “Có việc gì sao?”
“Có thể hủy bỏ đính hôn được không?” Nếu em quay đầu lại, anh cũng sẽ quay đầu lại, Ân Hoán tự nói thế với bản thân mình.
Hắn sợ chết.
Nhưng càng sợ cô ấy không cần hắn nữa.
“… Không thể.”
Hai đầu đều im lặng, phảng phất như cả thế kỷ vừa trôi qua.
“Ừ, chúc em hạnh phúc. Tháng sau, anh sẽ không tới…”
Lúc đó, hắn cũng không xác định được mình có còn sống hay không nữa.
“Ừ. Có việc gì nữa không?”
“Tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.”
“… Ân Hoán, anh sao thế?”
“Đồng ý với anh đi.”
“Ân Hoán…”
Hắn cúp máy, kéo cửa xe ngồi vào.
Thế cũng tốt, ít ra, hắn sẽ không còn vướng bận gì nữa.
Khởi động xe, trong tiếng ga gầm rú, chiếc xe lao đi như một mũi tên rời khỏi dây cung.
…
Đàm Hi ngủ đến lúc tự tỉnh, bên gối đã không còn bóng dáng của Lục Chinh.
Duỗi tay sờ sang, vị trí ấy đã lạnh lẽo.
Tối hôm qua làm hai lần, Đàm Hi xin xỏ đủ kiểu, Lục Chinh cũng không làm cô khó xử, chỉ tới 12 giờ đêm là đi ngủ.
Cô ngồi dậy, vươn vai duỗi người, lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, mở máy lên, đã chín giờ mười lăm phút rồi.
Rời giường đánh răng rửa mặt, Đàm Hi ngâm nga bản nhạc mà trên quảng trường hay phát, nhìn vào gương tự buộc tóc thành đuôi ngựa ở sau đầu, tuổi trẻ vô địch, tinh thần vô cùng hứng khởi và phấn chấn.
Vừa ra khỏi toilet thì điện thoại đổ chuông.
Cô cầm lên, bấm nghe, thuận thế kẹp vào cổ, “Alo, Tiểu Bạch.” Vừa nói chuyện vừa đổ kem dưỡng ẩm vỗ lên mặt.
“Em mới dậy đấy à?”
Bĩu môi, “Làm ơn đi, mấy giờ rồi chứ, tôi có phải lợn đâu.”
“Cũng chưa chắc nha…”
“Anh nói gì hả?”
“Không. Đoán xem hôm qua tôi nhìn thấy ai?”
“Ai?”
“Em đoán xem nào?”
“Đừng có ra điều bí ẩn nữa đi, tôi cúp máy bây giờ.”
“Đừng, đừng, đừng…”
Tống Bạch kể lại chuyện Hề Đình tối qua, “Này, sao em chẳng có phản ứng gì thế?”
“Tôi đang nghĩ xem nên ngửa mặt lên trời cười to hay mở một chai rượu vang ăn mừng.”
“Chậc chậc, độc nhất lòng dạ đàn bà.”
“Đúng thế, nhưng cũng vì có những người cần phải dạy bảo thôi.”
“Giờ em đang vui vẻ lắm à?”
“Đúng thế.” Hề Đình bị thế là đáng đời, cô chẳng hề có một điểm nào không hài lòng cả. Lòng dạ sắt đá ư?
Ồ, thế thì coi như cô là người lòng dạ sắt đá đi.
“Sau đó thì sao?” Cô lại hỏi.
“Sau khi mấy người đó đưa cô ta đi thì chúng tôi không bám theo nữa. Có điều, nghe má mì-san ở quán bar đó nói, những kẻ đó là đám lưu manh nổi tiếng, còn làm hoạt động buôn bán người nữa.”
“Ồ, tôi biết rồi.” Đàm Hi nói rất bình tĩnh.
Tự nhiên Tống Bạch rùng mình một cái, “Tôi nói, đám người đó có khả năng là bọn buôn người.”
“Tôi nghe rõ mà.”
“Phản ứng của em kiểu gì thế?”
Ánh mắt Đàm Hi hơi phai nhạt: “Tôi có phản ứng thế thì sao chứ?”