Tống Bạch không đáp.
Đàm Hi lại cười, “Sao hả, cảm thấy tôi tàn nhẫn à?”
“… Không.”
“Tiểu Bạch Bạch, anh còn ngây thơ lắm.”
Nếu có thể, Tống Bạch thật sự muốn đập vỡ điện thoại. Anh ta ngây thơ chỗ nào chứ? Mẹ kiếp, ngây thơ ở điểm nào hả?
Dường như Đàm Hi cũng tưởng tượng được ra dáng vẻ tức tối giậm chân của anh ta, không nhịn được mím môi nhịn cười, nói tiếp: “Chỗ nào cũng ngây thơ hết. Đừng nóng giận, tôi đang khen anh đấy.”
“…” Anh ta tình nguyện bị chê.
“Tôi biết, anh cảm thấy tôi không có lòng thương người.”
“Tại sao lại tự nhiên trở nên nghiêm túc thế…” Quá không quen.
“Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình, đạo lý này chắc không cần tôi phải dạy anh nữa. Lời nói và việc làm của anh lúc nào cũng mẫu mực nên làm cái gì cũng tốt.”
Tống Bạch nhíu mày, “Sao tôi cứ có cảm giác em đang châm chọc tôi thì phải?”
“Sự thật mất lòng thôi.”
“Đệch! Em thật sự đang châm chọc tôi!”
“…” Trọng điểm không phải cái này có được không hả?!
“Rồi, rồi, rồi, tôi biết rồi, sau này sẽ không làm nông dân cứu rắn nữa, lúc này coi như tôi quá thánh mẫu đi.”
Tống Bạch rất tốt tính, còn nhận lời khuyên bảo nữa.
“Hình như đàn ông thì phải gọi là thánh phụ.”
“…” Đậu xanh rau má!
Đàm Hi cúp máy, nhảy tung tăng ra ngoài phòng khách: “Vú Trương ạ?”
“Cô Đàm dậy rồi sao? May quá, cháo trong nồi vẫn còn nóng, muốn ăn bánh bao thịt hay bánh bao rau?”
“Không có nhân đường ạ?”
“Ồ, hôm nay tôi đi chợ hơi muộn nên lúc ra đó thì đã bán hết rồi.”
“Vậy bánh bao thịt đi ạ.”
“Được rồi.” Vú Trương liền bưng đồ lên, “Ăn từ từ thôi, hơi nóng đấy.”
“Vâng. Lục Chinh gọi vú tới ạ?”
“Tuần trước cậu Lục có gọi điện cho tôi, vừa lúc thứ tư tuần này tôi rảnh nên tới đây vệ sinh nhà cửa luôn, thuận đường mua một ít rau dưa và trái cây tươi. Tôi đã phân loại và cất vào tủ lạnh rồi.”
“Vú Trương vất vả rồi ạ!”
“Không có gì vất vả hết.”
Ăn sáng xong, Đàm Hi cầm bát đũa đi vào bếp: “Vú Trương, cháu ra ngoài một chuyến, có lẽ tối nay mới về.”
“Có cần tôi để phần cơm trưa không?”
“Không cần đâu ạ!”
“Được. Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa đấy, cô nhớ mang ô theo…”
Đàm Hi đã ra tới cửa, thay xong giày, cầm ô trong tay và nói tạm biệt vú Trương.
Đàm Hi đi thang máy xuống tầng một, lái chiếc Porsche lâu không có người sờ vào kia. May mắn là bên ngoài chiếc xe được phủ một lớp vải dù nên không cần phải đi rửa xe.
Tối hôm qua, cô nhận được điện thoại của Phì Tử: “Chị Đàm, A Phi đã quay lại rồi.”
“Sáng mai mười giờ, gặp nhau ở tầng hai sòng bạc.”
Phì Tử nói hắn sẽ sắp xếp.
Trên đường đi, Đàm Hĩ nghĩ một chút, sau đó bấm gọi cho Chu Dịch.
“Alo?” Giọng ngái ngủ mông lung mang theo vẻ khàn khàn của kẻ còn chưa tỉnh ngủ vang lên.
Chu Dịch gạt cái tay của bạn gái đang đặt trên eo ra, cố gắng chớp mắt hai lần mới coi như tỉnh táo lại.
“Là tôi, Đàm Hi.”
Chu Dịch xoay người ngồi phắt dậy, thuận thế kéo hơn nửa cái chăn. Cô gái đang ngủ say duỗi tay ra cướp theo bản năng nhưng lại bị Chu Dịch chửi một câu “Cút đi”, sau đó khoác áo ngủ lên, đứng lên đi ra ngoài ban công.
“Bà chị, có việc gì thế?”
“Quấy rầy anh làm việc à?”
“Không…” Mới sáng sớm ngày ra có cần phải hỏi người ta câu hỏi xấu hổ như thế không hả?
“Lần trước bảo anh giúp tôi theo dõi một người ở Tứ Xuyên, kết quả thế nào rồi?”
“Chuyện nhỏ mà.”
“Tra được chưa?”
“Sẽ gửi tư liệu tới hòm thư cho chị ngay.”
“Cảm ơn, thế tôi không quấy rầy khoảnh khắc sung sướng của anh nữa.”
“…”
Chu Dịch cúp máy, sau đó dùng wifi của khách sạn chuyển tư liệu sang cho Đàm Hi, đang làm thì một cánh tay mảnh khảnh liền quấn lấy người, “Cậu chủ Chu…”
“Sao hả, tối qua còn chưa cho cô em ăn no cơ à?”
“Đó là bữa tối, giờ là… bữa sáng.”
“Đồ lẳng lơ, xem anh thu phục em thế nào.”
Đổi lấy là một tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của cô gái.
Hai mươi phút sau, Porsche đã ra tới vùng ngoại thành.
Phì Tử đứng ở cửa, chuẩn bị nghênh đón, “Tới rồi!”
Vẻ mặt A Phi chấn động, không ngờ là đại họa đã tới ngay trước mắt.
“Chị… Chị Đàm…” Vì đã khá lâu rồi không gặp Đàm Hi nên Phì Tử khá hưng phấn.
Đàm Hi đóng sầm cửa xe, đi về phía hai người, “Ân Hoán đâu?”
“Anh Hoán bảo năm phút nữa sẽ tới đây.”
“Ừ, thế chúng ta vào trước vậy.”
“Chị đàm, chị vào trước đi.” A Phi duỗi tay làm tư thế mời.
Người này đúng là biết cách làm việc.
Đàm Hi rướn mi, nhìn hắn cười như không cười, “Anh em trong nhà, không cần phải khách khí thế.”
“Ưu tiên phụ nữ.” A Phi kiên trì.
Đàm Hi càng cười xán lạn hơn, cũng không từ chối nữa mà đi lên lầu trước hai gã đàn ông.
Phì Tử và A Phi tung tăng đi theo sau lưng cô, cứ có cảm giác có gì đó sai sai.
Nhất Sơn chịu trách nhiệm đón khách nên không đi theo.
Phì Tử đang định gọi hắn thì Đàm Hi lại quay đầu lại bảo: “Không cần, để cậu ta làm việc của mình đi.”
“Vâng.”
Vẫn là chiếc mô tô đó, cho dù hắn đã có một chiếc Lexus rồi, trong đám bụi mù cuốn lên, Ân Hoán dựng mô tô gọn vào một góc rồi cởi mũ bảo hiểm ra.
Đang định cất bước vào trong thì một thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt hắn, dường như đã chờ từ lâu rồi.
“A Hoán…”
Người đàn ông vẫn nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
Trương Lộ vội vàng đuổi theo, dưới ánh mặt trời, có thể thấy rõ từng mạch máu trên gương mặt tái nhợt, “Tại sao không chịu cho em một cơ hội?”
“Chúng ta đã sớm kết thúc rồi.”
“Không… Em còn chưa đồng ý.”
“Tránh ra.” Trên mặt người đàn ông đã xuất hiện vẻ cáu kỉnh.
Trương Lộ hít sâu, nở một nụ cười còn xấu xí hơn cả khóc: “Đêm nay, tám giờ, em chờ anh ở Hán Đình, không gặp không về.”
Cười nhạo một cái rồi bước vòng qua cô ta, Ân Hoán bước đi không hề lưu luyến một chút nào.
Nhìn bóng dáng tuyệt tình của người đàn ông, trong mắt Trương Lộ thoáng hiện lên vẻ bi thương, sau đó hóa thành u oán, cô ta lấy điện thoại ra bấm gọi đi…
“Xin chào, tôi là Sầm Uất Nhiên.”
“Tại sao chứ hả?”
“… Trương Lộ?”
“Nếu cô đã lựa chọn từ bỏ, tại sao không dứt khoát luôn đi? Tại sao còn muốn trói anh ấy lại?”
“Hừ. Cô có lập trường gì để chất vấn tôi chứ?”
Trương Lộ nhíu mày, cô ta không thích khẩu khí nói chuyện kiểu này của đối phương. Trong trí nhớ của cô ta, Sầm Uất Nhiên sẽ không bao giờ cãi nhau với người khác mà lúc nào cũng nhẫn nhục.
“Tôi không thể nhìn nổi…”
“Cô có tư cách gì mà không nhìn nổi chứ?” Sầm Uất Nhiên ngắt lời cô ta, “Hoặc là, hỏi một câu khác đi, cô là gì của Ân Hoán chứ hả? Chuyện giữa tôi với anh ấy tới phiên cô nhúng tay vào được à?”
Trương Lộ hơi giật mình, “Cô… sao cô có thể…”
Đầu bên kia dường như nhìn thấu ý tưởng của cô ta, cười lạnh lùng: “Còn lấy tôi làm túi trút giận à? Xin lỗi nhé, ai rồi cũng thay đổi, trái tim không phải cứ yếu đuối mãi đâu. Trước kia, tôi không so đo gì với cô là vì tôi rộng lượng, giờ so đo với cô cũng là chuyện đúng lý hợp tình. Đừng tưởng trên đời này toàn kẻ ngốc, để cho Trương Lộ cô tùy ý đùa bỡn thế nào cũng được.”
“Sầm Uất Nhiên, cô cứ chờ đấy!”
“Còn muốn hắt cà phê vào tôi à? Đáng tiếc… rốt cuộc cô sẽ chẳng có cơ hội đó đâu! Cho dù có thì cô cũng cần phải có khả năng mới được. Dù sao bây giờ nếu tôi muốn dạy dỗ cô thì cũng chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi.”
“Cô dám!”
“Có gì mà không dám chứ hả?”
“Tôi sẽ nói hết tất cả cho Ân Hoán nghe.”
“Ha ha…” Sầm Uất Nhiên như đang nghe một chuyện cực kỳ buồn cười, “Giờ anh ấy níu kéo tôi còn chẳng kịp, cô nói xem, nếu tôi bảo anh ấy tát cô một cái trước mặt mọi người, liệu anh ấy có đồng ý không?”
Môi Trương Lộ trắng nhợt, “Cô… Đê tiện!”
“So với những chuyện cô đã từng làm thì tôi đã rất nhân từ rồi.”
“Cô đừng có dây dưa với anh ấy nữa…” Trong giọng nói pha một chút cầu xin, Trương Lộ tự nhiên đánh mất luôn quyền chủ động.
Đầu bên kia truyền đến một tiếng cười lạnh, ngay sau đó kết thúc cuộc trò chuyện.
“A…” Trương Lộ gào lên, “Sầm Uất Nhiên! Tại sao chứ hả? Tại sao cô cứ như âm hồn không tan thế?” Cho dù đi rồi cũng không buông tha cho anh ấy.
“Anh Hoán.” Nhất Sơn đang đón khách, thấy hắn đi vào thì tiến lên chào một câu.
“Ừ.” Ân Hoán tháo găng tay da ra, cất bước đi lên lầu hai, “Người tới rồi hả?”
“Phì Tử, A Phi, còn cả chị Đàm nữa, đều đã lên trên rồi.”
“Tới lâu chưa?”
“Chưa đến mười phút.”
“Ừm, tôi biết rồi, cậu cứ làm việc đi.”
“Anh Hoán…”
“Có việc gì nữa sao?”
“Có cần em lên cùng không?”
“Không có việc gì liên quan tới cậu.”
“Nhưng A Phi…”
Ân Hoán giương mắt, không thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn lúc này là gì. Nhất Sơn không dám tiếp tục nói gì nữa.
“Vậy… Em đi làm việc đây.”
“Ừ.”
Ân Hoán đi lên, trong văn phòng đơn sơ, Đàm Hi ngồi ở chỗ mà bình thường hắn hay ngồi, Phì Tử và A Phi thì ngồi ở hai bên.
“Anh Hoán tới rồi.” Cô cười, ánh mắt trong sáng và đơn thuần y như một cô gái không hiểu việc đời.
Chỉ có Ân Hoán mới hiểu, hai tiếng “Anh Hoán” này rốt cuộc chứa bao nhiêu thâm ý.
“Cô Đàm.”
“Ngồi đi.”
“Nhưng vị trí kia là…” Phì Tử còn chưa nói xong đã bị A Phi kéo lại, “Mày kéo tao làm gì?”
Hắn chỉ muốn nhắc nhở chị Đàm rằng vị trí đó là chỗ mà anh Hoán hay ngồi.
“Mày là đồ ngốc à?” A Phi trừng mắt hung dữ, hạ giọng nói, “Đừng quên ai mới là chủ nhân chân chính của sòng bạc này!”
“Mày…”
“Câm miệng! Yên lặng nghe đi.” A Phi lạnh lùng mắng.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn chịu sự chèn ép của Ân Hoán, rốt cuộc bây giờ cũng đã chờ được cơ hội để rửa mối nhục xưa rồi.
Hắn nhớ tới cuộc gọi tối qua của mình cho Đàm Hi…
“Chị Đàm, em là A Phi…”
“Có việc gì?”
“Có một chuyện cực kỳ quan trọng muốn báo cho chị biết.”