7
Đại chiến thắng lợi, tin báo truyền ra khắp chốn vui mừng.
Đêm hôm đó ta trèo qua tường vây của trạm nghỉ dành cho đoàn sứ thần.
Đã lâu không trèo tường, chân cẳng không còn nhanh nhẹn, suýt chút nữa không bò lên nổi, may mà quân tuần phòng đi ngang qua tốt bụng mà đẩy ta một phát.
Ta lẻn vào phòng của Tạ Từ, nhanh nhẹn giật khăn che mặt xuống trước khi hắn rút kiếm ra.
“Thanh Bình!” Hắn vui vẻ chạy tới nắm tay ta: “Nàng tới thăm ta sao?”
Ta cũng nắm lấy tay hắn hỏi: “A Từ, ta có lời muốn nói với ngươi, ngươi phải nói thật với ta mới được.”
“Nàng hỏi đi, ta tuyệt đối sẽ không lừa nàng.” Hắn nhìn ta, trong mắt lấp lánh ánh nến, ấm áp sáng ngời.
“Hiện tại danh tiếng của ngươi ở Tề Quốc như mặt trời ban trưa, bị Thái Tử ra sức chèn ép đúng không?”
Hắn sửng sốt một lát, đôi mắt trầm xuống, bàn tay nắm lấy ta cũng thả lỏng.
“Không có, đó chỉ là đồn đãi thôi, Thái tử là đại ca của ta, quan hệ của ta với huynh ấy vẫn luôn rất tốt.”
“A Từ, trước giờ ngươi chưa từng nghĩ đến việc tranh giành ngôi vị Thái tử sao?”
Hắn rũ mắt, vẻ mặt mờ mịt khó đoán, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Đúng vậy, ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.”
“Tốt rồi, vậy thì quá tốt.” Trong lòng ta khổ sở, cuối cùng hắn vẫn không chịu nói thật với ta.
“Thanh Bình, nếu có thể quét dọn hết thảy chướng ngại thì nàng có nguyện ý đi cùng ta không?”
Quét dọn chướng ngại gì? Ta và hắn cách nhau một phò mã, cách cả một quốc gia, cách mấy đời ân oán, quét dọn thể nào mới hết?
Ta không trả lời hắn, rút tay về cài lại khăn che mặt.
“A Từ, hôm nay ta đến chỉ vì muốn nói với ngươi câu nói năm đó một cách đàng hoàng.”
“Trong lòng ta có ngươi.”
“Ta thích A Từ.”
Câu này sáu năm trước ta chưa kịp nói cho hắn biết, bây giờ nói ra rồi mới cảm thấy phần nào an ủi cho ta và hắn những năm tháng non trẻ ấy.
“Ta cũng…rất thích nàng…”
Ta chạy ra ngoài, để mặc câu nói của hắn tan theo cơn gió.
Đại yến hôm sau phò mã ăn mặc rất trang trọng, dẫu sao cũng là việc vui cả nước cùng chúc mừng mà.
Trong cung đượm vẻ vui mừng, nơi nơi đều là những tiếng cười, tiếng kính rượu, tiếng nhạc trợ hứng không ngớt.
Ta đến rất muộn, làm phò mã gấp đến độ giậm chân.
Nhưng Tạ Từ còn đến muộn hơn, lúc ta ngồi xuống hắn còn chưa tới, chỉ có thanh niên mặc áo trắng trong đoàn sứ thần đến Đại Chu cùng hắn đang không ngừng mời rượu các vị đại thần.
Phò mã uống một ly rượu, uống xong quay sang nói chuyện với ta, mặt mày đầy vẻ mừng rỡ: “Công chúa, có lẽ hôm nay sẽ có bất ngờ đấy.”
“Ôi chao, bất ngờ gì cơ?”
“Công chúa chỉ cần chờ là được, tuyệt đối sẽ không làm người thất vọng.”
Ta gật đầu cười nhạt, trông có vẻ vạn phần chờ mong “bất ngờ” của chàng.
Giữa đại điện ca múa uyển chuyển, trống nhạc cùng vui.
Rượu quá ba vòng, tể tướng nôn tới độ trời sụp đất nứt, được hạ nhân mang xuống nghỉ ngơi trước.
Phụ hoàng ngồi trền đài cao, mỹ nhân trong lồ ng ngực, mắt say lờ đờ, vẫn mơ mơ màng màng không biết mưa gió sắp đến.
Giờ hợi.
Một tràng pháo hoa đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì bốn phía đã nổi lên tiếng chém giết ầm ĩ, cửa cung bị phá.
Quân phản loạn đến rồi.
Gót sắt đạp tiễn, hoàng cung chấn động, cấm vệ quân uống say bí tỉ ngay cả đao cũng chưa kịp cầm đã bị quân phản loạn lấy luôn cái đầu trên cổ.
Quần thần hoảng sợ chạy bán sống bán chết nhưng quân phản loạn đã bao vây cả đại điện, muốn tránh cũng thể tránh, không còn cách nào khác đành chui xuống trốn dưới gầm bàn.
Lúc này phụ hoàng mới tỉnh lại từ giấc mộng dang dở, đẩy vị mỹ nhân trong ngực ra sợ hãi hô hoán: “Hộ giá! Hộ giá!”
Phò mã điên cuồng cười rộ lên, ném bể một vò rượu, chỉ kiếm lên đài cao: “Nghe thấy không? Hộ giá!”
Vừa ra lệnh một tiếng, mười mấy tên cấm vệ quân giơ kiếm lên, chỉ là mũi kiếm đã gác trên cổ phụ hoàng.
“Phò mã? Ngươi! Ngươi! Ngươi muốn tạo phản?”
Phò mã đá lăn bàn rượu, vung kiếm chém mấy vị quan lại không kịp trốn, hắn hô to: “Ta muốn tạo phản thì sao!”
Hắn chuyển hướng sang nhìn ta, một đôi mắt nhuộm đẫm huyết sắc.
“Công chúa, đây chính bất ngờ ta muốn tặng cho ngươi!”
“Thanh Bình! Giết hắn đi! Giết hắn!” Phụ hoàng gần như đã điên cuồng.
“Giết ta?” Phò mã nâng kiếm kề lên cổ ta, hung ác cười nói: “Khanh Khanh muốn giết ta thế nào?”
Vừa mới dứt câu đã có một bình rượu bay tới đập vào tay hắn, phò mã đau đớn hét lên, kiếm trong tay cũng theo tiếng hét mà rơi xuống.
“Không được động vào nàng.”
Giọng nói lạnh lùng không giận tự uy, Tạ Từ cưỡi chiến mã, người mặc huyền giáp, trường kiếm trên tay nhuốm đẫm máu, dưới sự ủng hộ của mấy ngàn quân phản loạn đạp thi mà đến.
Đi đằng sau hắn là tể tướng vài giờ trước vẫn còn ói bất tỉnh nhân sự, lúc này áo quan cũng đã nhuộm đầy máu tươi.
Phụ hoàng gần như trừng rớt đôi mắt, không thể tin được hết thảy những gì đang diễn ra trước mặt.
“Tiết Tướng, tại sao ngươi lại làm vậy!”
Tể tướng cười nhạt: “Bệ hạ, Đại Chu này cũng đến lúc đổi họ rồi.”
Nội ứng ngoại hợp, phá vỡ hoàng quyền, đây chính là bất ngờ bọn họ muốn tặng ta.
Ta nhìn Tạ Từ uy phong lẫm liệt trên ngựa, trào phúng cười to: “A Từ, cho nên đây mới là mục đích lần này ngươi tới Đại Chu đúng không?”
Giữa mày hắn nhăn lại, trong mắt thấm sương tuyết.
“Chiếm Đại Chu, ta sẽ trở thành thái tử của Tề Quốc, ta không có lựa chọn nào khác.”
“Người đã từng nói ngươi không muốn tranh, cũng đã nói tuyệt đối sẽ không lừa gạt ta.”
“Thanh Bình, người là sẽ thay đổi.”
Đều thay đổi, thiếu niên lang tuấn nhã phong hoa của ta, nay đã biến thành sài lang ăn thịt người.
Tạ Từ giúp cha con tể tướng đoạt quyền, nếu thành công thì bắt đầu từ ngày hôm nay Đại Chu sẽ trở thành chư hầu của Đại Tề, hàng năm triều cống, hữu cầu tất ứng.
Đúng là một thỏa thuận đôi bên đều có lợi!
Đêm khuya ta và phụ hoàng bị nhốt riêng ở hai phòng.
Tạ Từ đã thay một bộ quần áo sạch sẽ nhưng vẫn không thể che giấu được mùi máu tươi trên người, hắn nhìn ta, thâm tình chân thành: “Thanh Bình, bây giờ không có ai ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa.”
Ta cười to: “A Từ, người đừng nói với ta ngươi làm hết thảy những thứ này cũng đều là vì ta?”
Hắn ngưng trệ trong chốc lát mới nói: “Ta có khó xử của ta, nhưng tình cảm của ta dành cho nàng vẫn luôn thuần túy như trước.”
“Khó xử? Chỉ là ngươi muốn đoạt quyền mà thôi, A Từ, đừng lừa mình dối người nữa.”
Hắn cam chịu câu này, im lặng không nói ra lời.
“Ngươi định xử trí chúng ta thế nào? Hả? Gi3t chết rồi mang về Tề Quốc tranh công?”
“Thanh Bình, ta sẽ không thương tổn nàng.”
Hắn vươn tay cố gắng chạm vào mặt ta, nhưng lại bị ta đẩy mạnh ra.
Ánh mắt hắn tràn đầy cô đơn, chậm rãi nói: “Ngày mai ta sẽ để phụ hoàng nàng tuyên đọc chiếu thư thoái vị trước con dân Đại Chu, nếu hắn phối hợp ta sẽ tha cho hắn một mạng, cho hắn vượt qua quãng đời còn lại trong phòng luyện đan.”
“Còn nàng, sau ngày mai hết thảy quyết định sẽ do nàng chọn.”
8
Ta lo lắng thay cho Tạ Từ, phải làm thế nào mới khiến phụ hoàng ta tuyên đọc chiếu thư thoái vị trước mặt dân chúng đây.
Sự thật chứng mình cho ta thấy lo lắng của ta quá mức dư thừa, phụ hoàng sợ chết nhất, bọn họ còn chưa làm gì người đã thỏa hiệp rồi.
Rốt cuộc hoàng quyền có ở trên tay người hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng đến việc tu tiên của phụ hoàng.
Hôm sau chúng ta bị áp giải lên cổng thành, đứng gần nhất là hai ngàn quân phản loạn và các đại thần cả người đầy chật vật, xa xa là bách tính vây xem.
Tạ Từ cầm chiếu thư vàng óng lấp lánh ra, phụ hoàng run rẩy tiếp nhận.
“Trẫm phụng thiên mệnh, tuyên chiếu thư này: Cổ chi quân thiên hạ giả, trọng tại bảo toàn….”
Người còn chưa kịp đọc câu tiếp theo ta đã xoay người leo lên lan can tường thành, cả người lung lay sắp ngã.
“Không được rồi! Công chúa muốn tuẫn quốc!”
Trên cổng thành rối loạn ầm ĩ, Tạ Từ kinh sợ, vội vàng lao tới: “Thanh Bình!”
Ta không nhảy, hơi quay đầu nhìn hắn.
Hắn vươn tay, thận trọng nói: “Nàng mau xuống đây!”
Phụ hoàng cũng chạy hai bước, người hô to: “Thanh Bình! Con đừng nghĩ luẩn quẩn!”
Làm gì đến nỗi này cơ!
Ta nhìn xung quanh một vòng, nhìn đám người xôn xao bên dưới, thản nhiên cười nói: “Nước mất quân vong, phụ hoàng tham sống thì để nhi thần thay người tạ tội.”
“Không được!” Sắc mặt Tạ Từ trắng bệch, hắn vội la lên: “Thanh Bình, nàng mau xuống đây, đừng làm chuyện điên rồ!”
Ta miễn cường cười với hắn, cười đến hai mắt đẫm lệ: “A Từ, nước mất nhà tan, ta sống tạm để làm gì?”
“Ngươi còn có ta!” Hắn cẩn thận tới gần, không dám để ta hoảng sợ, trong mắt tràn đầy khẩn cầu.
“Nàng còn nhớ nơi này không? Chúng ta đã từng mỗi ngày đều tới đây ngắm cảnh, nàng từ nơi này nhảy xuống, là muốn quãng đời còn lại tất cả hồi ức của ta đều nhiễm máu của nàng sao? Thanh Bình, nàng đừng đối xử với ta như vậy.”
“A Từ…”
“Thanh Bình, chỉ cần nàng xuống dưới, sau này ta không cần gì nữa, chỉ ở cạnh nàng được không?”
“Không cần gì?” Ta thoáng thả lỏng, khó nén chờ mong nhìn hắn.
Hắn nhích đến gần hơn chút. “Ta không cần gì nữa, chỉ cần nàng thôi, Thanh Bình ngoan, xuống với ta được không?”
“A Từ sẽ giữ lời sao?”
Hắn thấy ta chần chờ, vội vàng gật đầu hứa hẹn: “Ta chắc chắn, nàng tin ta, chỉ cần nàng không nhảy thì muốn ta làm gì cũng được.”
Ta do dự một lúc, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Ta tin chàng, A Từ.”
Ta lùi lại, nhào vào lồ ng ngực hắn.
Nháy mắt đó hắn nhắm hai mắt lại, thở ra một hơi như trút được gánh nặng.
Nháy mắt tiếp theo đoản đao trong tay ta liền đâm vào ngực hắn.
Nụ cười trên mặt hắn còn chưa tan hết, máu tươi trên ngực đã phun tung tóe ra.
Hắn buông ta ra, đè vết thương trên ngực lại, nhìn thanh đoản đao kia một cách khó có thể tin.
“Thanh….Bình…”
“A Từ, người là sẽ thay đổi, chàng đã thay đổi rồi, sao lại nghĩ ta sẽ không đâu?”
Viền mắt hắn đỏ bừng, môi mấp máy nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, ngã xuống quỳ rạp bên chân ta.
Lúc này tể tướng mới phản ứng lại từ cơn kinh sợ, hắn và phò mã cầm đao lao về phía ta.
Ta lau vết máu không cẩn thận dính vào mặt, cong môi cười khẽ: “Phò mã, ngực trái của ngươi còn đau không?”
Hắn khựng lại, hoảng sợ tột cùng.
“À còn nữa, ngươi sờ eo của ngươi xem, có đau không?”
Hắn bóp eo một cái, một tiếng kêu bén nhọn vì đau đớn vang lên.
“Thừa Nhi!” Tể tướng vội đỡ hắn, giọng nói run rẩy hỏi ta: “Ngươi làm gì hắn?!!”
“Cũng không có gì, hạ chút độc mà thôi.”
Ta cười tươi rói: “Phò mã quấn lấy Hương Nhi của ta ba mươi ngày, nàng cũng cho ngươi thử ba mươi loại độc, có ngạc nhiên không? Mừng rỡ không?”
Sắc mặt phò mã trắng bệch, khó thở, gào thét dữ tợn: “Độc phụ! Độc phụ! Ta giết ngươi!”
“Giết ta là không còn thuốc giải đâu.”
“Công chúa!” Tể tướng ngăn hắn lại, trầm giọng nói: “Hoàng thất đã thế suy sức yếu, cả hoàng thành đều đã bị ta khống chế, ngươi cố gắng chống đỡ thì có ý nghĩa gì đâu? Còn không bằng giao thuốc giải ra đây, ta tha cho ngươi một mạng!”
“Cả hoàng thành đều bị ngươi khống chế?”
Ta cười khẽ, nghiêng đầu khó hiểu: “Tể tướng đại nhân, hai ngàn tinh binh đã dám tạo phản, là ai cho ngươi dũng khí?”
Hắn biến sắc, nhìn về phía xa xa.
Cát vàng đầy trời, bốn phía bụi mù nổi lên, gót sắt vang vọng, năm vị tướng quân bị lưu đày dẫn quân trở về.
“Tể tướng đại nhân, ngươi thua.” Ta nhìn đám cấm vệ quân rối loạn, nhướn mày cười nói: “Lùng bắt phản tặc là có thể lấy công chuộc tội.”
“Ai dám? Ai dám!” Tể tướng vung kiếm loạn xạ, đám cấm vệ quân nhìn quân cứu viện đang tới gần, hung ác nổi lên trong lòng, ùa tới vây kín một vòng quanh cha con tể tướng.
“Thanh Bình…”
Ta Từ sặc máu, dùng hết sức lực bắt lấy mép váy của ta.
“A Từ, chớ có trách ta.”
Hắn cười cười, trong mắt trải rộng sao trời, tựa như thiếu niên lang nói muốn cưới ta lúc trước.
“Ta, rất thích nàng…”