Thanh Bình Không Vui

Chương 2



4

Tể tướng lại tới tìm ta, nhưng lần này ngay cả cổng của phủ công chúa ông ta cũng không vào được.

Ta và Tiết Thừa tình đầu ý hợp, còn phải đầu bạc răng long với nhau nữa, sao ta có thể để tể tướng mang chàng đi được.

Chàng có thể trở thành vong phu của ta, nhưng tuyệt đối không thể thành chồng trước.

Lúc đi về phòng A Lương vẫn đang đứng ngoài cổng ngăn cản tể tướng, chỉ còn mình ta dạo bước giữa đêm.

Đi tới góc tối gần đó đột nhiên ta bị người che miệng kéo vào phía sau hòn non bộ.

Ta giật mình, trong lòng biết rõ mình đây là xui xẻo gặp phải chuyện gì.

Ai da, tướng quân của quân tuần phòng kinh thành là một người cực kỳ trọng tình trọng nghĩa, bản thân thăng quan tiến chức cũng không quên giúp bạn bè thân thích tìm kiếm công ăn việc làm.

Dưới sự cố gắng của hắn, toàn bộ đám trai tráng nhà biểu thúc biểu cữu bà cô bà thím nhà hắn đều gia nhập phân bộ tuần phòng, ai nấy đều có một chức vị vẻ vang.

Quân tuần phòng cũng cực kỳ hiền lành, trước giờ chẳng hề làm khó ai, dọc đường nhìn thấy người leo tường bò viện, không những không răn đe ngăn cản mà lúc tâm trạng tốt còn có thể hỗ trợ đẩy mông cho người ta đỡ ngã.

Trên đời này có ai mà không có chuyện khó xử, có lúc khó khăn? Nếu kẻ trộm có chìa khóa thì còn cần leo tường cho mệt làm gì?

Đám ăn trộm cũng biết cái gì gọi là uống nước nhớ nguồn, là có ơn thì phải báo nên mỗi lần thành công sẽ chia một nửa tiền của cho quân tuần phòng, dân phong của Đại Chu chúng ta thật sự là quá mức thuần phác.

Quân tuần phòng tri kỉ là vậy, tất nhiên phải được khen ngợi khắp nơi, mỗi lần đi đường không thể tránh khỏi sẽ có dân chúng biết ơn ném mấy quả trứng gà bồi bổ sức khỏe cho bọn họ.

Trứng gà tuy hơi thối, nhưng lễ nhẹ tình nặng, trong lòng bọn họ cũng cảm động cực kỳ, cũng càng ra sức làm việc tận lực.

Không nói đâu xa, ngày cả phủ công chúa của ta cũng đến ngày “bị” chăm sóc.

“Không cần hét.” Người kia ghé vào tai ta thấp giọng nói.

Đương nhiên ta sẽ không hét lên, rất là hiểu quy củ, mặc dù hắn đã thả lỏng tay ra nhưng ta vẫn nhắm mắt lại không nhìn mặt hắn.

“Tráng sĩ, ta biết quy củ, ta không hét lên cũng không nhìn ngươi, chỉ cần ngươi đừng làm ta bị thương thì chuyện gì cũng dễ nói.”

Người kia nói: “Thanh Bình, nàng mở mắt ra nhìn ta đi.”

“Ta không nhìn, nhìn một cái mạng liền không còn, ta hiểu mà, mấy thứ đồ quý giá nhất của ta đều ở trong nhà kho, chìa khóa ở dưới gối trong phòng ngủ, chỉ cần người đừng hại ta thì muốn lấy cái gì cũng được.”

Hắn khẽ cười một cái, tiếng cười khàn khàn quyến rũ cực, hắn nói: “Nàng vẫn không thay đổi, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ chết.”

Ta ngẩn cả người, hắn vươn tay nhéo má ta, hắn nói: “Thanh Bình, ta là Tạ Từ.”

Câu nói này đục phá dữ dội trong lòng ta, làm nổi sóng mặt hồ, gợn sóng không ngừng nghỉ.

Cổ họng ta đắng chát, nói không ra lời, cũng không dám mở mắt.

Tạ Từ, đây là người trong lòng ta nhớ thương sáu năm, gặp lại thế mà trong tình cảnh này.

“Nàng mở mắt nhìn ta.”

Ta nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn.

“Nàng đang sợ cái gì?” Hắn hỏi: “Hay nàng sợ nhìn ta một cái lại động lòng thêm một lần?”

“Nói nhảm cái gì vậy, trai hiền kiểu gì mà ta chưa nhìn thấy, sao mà dễ động lòng thế được.”

Ta cố gắng trấn định, mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hắn nhìn ta, đôi mắt dịu dàng như mặt hồ mùa thu: “Nhưng ta nhìn thấy nàng một vạn lần, cũng sẽ động tâm một vạn lần.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Giọng nói trầm thấp, không còn vẻ ngây thơ năm đó nhưng lại thêm mấy trưởng thành quyến rũ, khiến người ta vừa nhìn đã thấy lòng đầy nhộn nhạo.

Tiếc là ở giữa ta và hắn cách nhau cả một lạch trời, là hai người mãi mãi không thể chạm vào nhau.

Ta đẩy hắn ra, thể hiện ra khí thế mà một vị công chúa nên có.

“Thỉnh nhị hoàng tử nói năng cẩn trọng, bây giờ ta đã là phu nhân của người khác, không còn là tiểu cô nương năm đó nữa, mấy câu nói đùa như thế này không phải muốn là có thể nói.”

Hắn cười nhẹ: “Ta biết nàng sẽ nói như vậy mà.”

“Biết liền không nên thất lễ.”

Ta liếc xéo hắn, chợt hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt người lẻn vào đây là muốn làm gì?”

Hắn hơi nghiêng đầu nhìn ta: “Muốn gặp nàng.”

Lời này lại làm ta giật thót, tim đập loạn nhịp suýt chút nữa vỡ mất hàng rào phòng thủ.

Ta giả bộ nhìn về chỗ khác, không nhìn hắn nữa: “Ngày mai sứ đoàn Đại Tề của các ngươi sẽ tiến cung, ta cũng sẽ đi, nếu muốn ôn chuyện sẽ có rất nhiều cơ hội, không cần thiết bây giờ phải vội vàng…”

“Thanh Bình.” Hắn cắt đứt lời ta, nhẹ nhàng nắm ống tay áo của ta: “Ngày mai vào cung thương lượng, ta xin phụ hoàng nàng cưới nàng được không?”

Ta giật mình, giống như quay trở lại sáu năm trước, hắn ngồi trên đỉnh tường thành, cúi người nói với ta: “Thanh Bình, đợi nàng cập kê, ta cưới nàng được không?”

Đương nhiên ta hiểu lúc đó hắn muốn gì, nhưng vẫn giả ngu hỏi hắn: “Lấy ta? Tại sao muốn lấy ta?”

Hắn nhìn ta cười: “Bời vì ta muốn ở bên cạnh Thanh Bình cả đời.”

Ta cũng muốn ở bên cạnh A Từ cả đời, rất muốn.

Rất muốn.

Tiếc là hắn chỉ là Nhị hoàng tử con vợ lẽ, không có chút quyền lực nào ở Tề Quốc. Mà ta là công chúa duy nhất của Đại Chu, muốn gả người cũng phải gả cho người có giá trị nhất đối với phụ hoàng.

“Ngươi muốn ở bên cạnh Thanh Bình? Là muốn vĩnh viễn ở lại Đại Chu làm con tin?”

Đến nay ta vẫn còn nhớ rõ đôi mắt sắc lẹm như ưng của phụ hoàng, mặc dù đang hỏi nhưng thanh đao trong tay người lại không cho Tạ Từ cơ hội trả lời.

“Ai thèm gả cho ngươi, đi về Tề Quốc của ngươi đi.”

Lúc ấy ta đã nói như vậy, là vì hắn.

Hôm nay ta vẫn nói như vậy, lại là vì Đại Chu.

“Nàng lại đang lừa ta.”

Giọng nói của hắn nhỏ dần, tràn ngập sự cô đơn mà ta không đành lòng nghe thêm lần nào nữa.

Tiếng huyên náo ở đằng trước bắt đầu ầm ĩ, có lẽ là A Lương phát hiện ta biến mất nên vội vàng gọi liên tục hết đợt này đến đợt khác, chỉ còn vài bước nữa là đến gần hòn non bộ.

“Ngươi mau đi đi.” Ta vuốt lại mái tóc rối bời, bước chân đi ra ngoài.

“Thanh Bình.”

Dưới ánh trăng sáng ngời, thân hình vốn oai hùng kiêu dũng kia lại trở nên quá mức gầy yếu.

“Đi về đi.”

Ta không dám quay đầu lại nhìn, bước nhanh về phía đám người đang tìm mình.

5

“Sao sắc mặt của phò mã lại tệ thế này? Do không nghỉ ngơi được hay sao?”

Vẻ mặt phò mã nghẹn tức nói: “Công chúa, có giỏi thì người cũng thử cảm giác vừa mở mắt ra đã có mười đôi mắt tinh thần sáng láng nhìn chắm chằm vào người đi.”

Ta che miệng cười khẽ: “Ta không thử, thứ tốt đều phải để lại cho phò mã cơ.”

Phò mã không nói gì.

Ta tự đi xuống xe ngựa, vươn tay tới trước mặt phò mã, hai vai hắn run lên, theo bản năng rụt tay vào trong ống tay áo.

Tham Khảo Thêm:  Chương 93: C93: Chương 93

Ai da, ta nhớ rồi, phò mã có bóng ma với chuyện nắm tay người khác.

“Khanh Khanh, tay nắm tay nào, nếu người không đưa tay ra cho ta thì ta tự chặt xuống rồi nắm đấy.”

Hắn thở dài não nề, khẽ lau đi nước mắt còn vương trên khóe mắt, cuối cùng cũng chịu vươn tay nắm lấy tay ta.

Đôi kim đồng ngọc nữ chúng ra cứ thế mà như keo sơn gắn bó, dắt tay nhau vào đại điện nghênh đón sứ thần dưới cái nhìn soi mói của văn võ bá quan.

Sau một chén trà Tạ Từ mới dẫn sứ đoàn Tề Quốc nhập điện yết kiến.

Ta nhìn đám sứ thần đi đứng sống lưng ưỡn còn thẳng hơn phụ hoàng này, trong lòng thổn thức không nguôi.

Đại Chu chúng ta có hai vị hàng xóm tốt, một vị là Tề Quốc, một vị là Yến Quốc.

Nói đến vị hàng xóm Yến Quốc kia trước đi, vị này vô cùng thích kết giao bạn bè, thi thoảng lại đến Đại Chu thăm hỏi, mỗi lần đi là tiện đường mang chút đặc sản quê hương về, có khi là vàng bạc châu báu, đôi khi lại là một tòa thành.

Tuy nói Đại Chu hiếu khách nhưng bọn họ cứ lấy đồ về như thế thì làm sao mà được? Vì vậy Đại Chu cùng Yến Quốc tiến hành một lần họp mặt bạn tốt, hi vọng sau này bọn họ có thể tiết chế hơn chút.

Yến Quốc nóng nảy, nói rằng như vậy là ngươi không coi ta là bạn bè, bạn bè với nhau sao có thể tính toán chi li như thế, vừa nói vừa dẫn theo hai vạn binh mã nhập cảnh, chuẩn bị biến chúng ta thành phiếu ăn dài hạn.

Đại Chu chúng ta cũng sắp ăn không đủ no, sao mà nuôi nổi người bạn thân này được, rơi vào đường cùng chỉ có thể hạ lệnh đuổi khách.

Tiếc là mấy vị tướng quân am hiểu lấy lý phục người nhất Đại Chu vì phản đối phụ hoàng không được sửa chữa hoàng lăng, phản đối không cho người tu tiên nên đều bị lưu đày cả rồi.

Phụ hoàng gãi rụng tóc, nghĩ tới nghĩ lui mới viết một bức thư cho tình nhân cũ Tề Quốc, bảo hắn khuyên nhủ Yến Quốc, cũng đảm bảo nếu chuyện thành công tất sẽ thâm tạ.

Tề Quốc nói được, nhưng ta không cần ngươi cảm tạ đâu, ta đây nghĩa khí mà.

Nói xong liền xuất động ba vạn đại quân mời ông bạn cũ Yến Quốc về quê.

Mười ngày sau Tề Quốc phái sứ thần tiến vào biên giới Đại Chu, ý tứ rất rõ ràng: Tuy ta nghĩa khí nhưng ngươi muốn tạ ơn thì ta cũng không chối từ.

Vì vậy phụ hoàng nghẹn đỏ cái mặt già cười hớn hở mở cửa thành mời sứ thần Tề Quốc vào kinh.

“Vài năm không gặp mà nay A Từ đã có thể một mình đảm đương một phía rồi.”

Phụ hoàng cười híp mắt nhìn hắn, rũ mí mắt che khuất ánh nhìn, tròng mắt đen nhánh nhìn không thấu cảm xúc.

Tạ Từ hơi khom người, cử chỉ hành động không giấu được kiêu căng, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười: “Nếu không phải năm đó ngài chăm sóc quan tâm ta đầy đủ, ta há có thể có ngày hôm nay.”

Mặt phụ hoàng cứng đờ, đương nhiên chưa quên được năm đó người chăm sóc quan tâm hắn thế nào.

“Phụ hoàng của ngươi vẫn khỏe chứ?”

Tạ Từ cười, “Vô cùng khỏe mạnh, phụ hoàng ta một không ăn bậy ăn bạ, hai không túng dục hoang dâm, thân thể khỏe mạnh, còn cường tráng hơn mấy thanh niên trẻ tuổi nhiều.”

Phụ hoàng bày tỏ có cảm thấy bị nói móc, trong lòng tự khuyên bản thân đừng chửi nó đừng chửi nó.

Ta cúi đầu nhịn cười, thằng nhãi Tạ Từ này càng lớn ăn nói càng hay, có thể khiến phụ hoàng ta thay đổi sắc mặt thì hắn cũng được coi là một nhân tài.

Tham Khảo Thêm:  Chương 21: Tôi ở đây (6)

Đương sự họ nhẹ một cái rồi trực tiếp nói vào vấn đề chính, “A Từ à, lần này giao chiến với Yến Quốc cũng nhờ có ngươi tương trợ mới thành công, trẫm hứa rằng sẽ đền đáp xứng đáng, không biết các ngươi có gì mong muốn, trẫm nhất định sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn…”

“Ta muốn mười tòa thành.”

Tên khốn Tạ Từ này đúng là không biết khách khí, Đại Chu chúng ta tổng cộng cũng mới có năm mươi tòa thành trì.

Phụ hoàng hít thở sâu một hơi, híp mắt cười nói: “A Từ, bớt chút đỉnh đi.”

Ôi chao, hoàng đế của Đại Chu lại không khác gì tiểu dân trên phố kì kèo người bán hàng muốn giảm giá, thực sự là một chút mặt mũi cũng không có.

“Không bớt.”

Phụ hoàng nhíu mày lại.

“Nhưng, có thể đổi.” Tạ Từ nhìn ta một cái, nâng giọng nói tiếp: “Lấy Đại Chu công chúa đổi.”

Ta giật mình, tay khẽ run: “Ta chỉ đáng giá mười tòa thành?”

Phụ hoàng giật mình, mừng rơn vui sướng: “Nó mà cũng đáng giá mười tòa thành?”

Một giây sau ta và phụ hoàng hai mặt nhìn nhau, ý tứ trong mắt của người rất rõ ràng: Có lời!

Ý tứ trong mắt ta cũng rất rõ ràng: Không liên quan!

Phụ hoàng cũng tự biết đuối lý, ho khan một cái mới nói: “Đại Chu bây giờ chỉ có một công chúa Thanh Bình, đáng tiếc đã gả chồng thành gia, không thể hòa thân.”

“Nhưng.” Hắn chỉ vào hai vị quý phi đang ngồi một bên, “Trẫm còn có thể cố gắng một chút.”

Vẻ mặt khinh bỉ trên mặt quý phi muốn giấu cũng không giấu nổi: Nếu ngươi “còn có thể” thì Đại Chu cũng không đến nỗi chỉ có một cô công chúa như vậy.

Tạ Từ không trả lời phụ hoàng, chỉ nhìn chằm chằm vào ta, nói một cách chân thành: “Ta muốn nghe chính miệng công chúa nói.”

Ta nhìn Tạ Từ, phò mã nhìn ta,  chàng kích động đến nỗi hai tay run rẩy: “Ngọt quá rồi! Ngọt quá rồi! Mau đồng ý với hắn đi!”

“Nhưng phò mã ơi.” Ta quay đầu nhìn ánh mắt kích động xanh lè của chàng: “Ta muốn trở thành người vợ già bạc đầu răng long với chàng cơ.”

Ta đi với hắn để cha con các người đảo loạn triều cương cho dễ à?

“Nhị hoàng tử.” Ta nắm tay phò mã, khẽ thân mật vuốt v3: “Bây giờ ta đã gả cho lang quân như ý, tuyệt đối sẽ không cùng chàng tách rời.”

Mắt hắn tái rồi lại xanh: “Thanh Bình…”

“A Từ.” Phụ hoàng cố gắng lấy lại sự chú ý của hắn: “Nếu không người thử suy xét lại lời vừa rồi trẫm nói?”

Ta Từ chỉ nhìn chằm chằm ta, một lúc lâu mới quay đầu chắp tay nói: “Tạ Từ vô tri mạo phạm công chúa, thay lời xin lỗi thì lễ vật tạ ơn chiếu khấu một nửa đi.”

Phụ hoàng híp mắt tính toán: “Chiết khẩu một nửa là mỗi tòa thành chỉ cần một nửa thôi hả?”

1

Quân thần ồ lên.

Tạ Từ nghẹn một hơi suýt chút nữa không thở kịp: “Chiết khấu một nửa cũng có thể là năm tòa thành!”

“Tốt quá! Tốt! Quyết định vậy đi.” Phụ hoàng hài lòng, vừa vỗ tay vừa cười.

Ánh mắt sắc nhọn như kim của hắn ghim chặt lên người ta, ta buông tay phò mã ra, nghiêng đầu không muốn quay lại nhìn.

Sau một hồi khách sáo qua lại, cuối cùng tể tướng đề nghị đêm mai mở tiệc lớn, hoàng đế thiết đại yến để người trong cung cũng như ngoài cung cùng nhau vui sướng.

Ta cười khẽ, hôm nay cắt năm thành, ngày mai cắt mười thành, có lời, có lời.

Quốc thổ toàn bộ đều tặng bằng hữu, Đại Chu ta đúng là quốc gia vô tư hào phóng nhất thời đại!

6

“A Lương, việc ta giao cho ngươi đã làm xong chưa?”

“Công chúa, làm gì có việc mà A Lương không xử lý được đâu.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.