Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 4: Lòng quân đa nghi



Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Vân Phi

Chùa Thiên Phúc.

Từ sau Trung thu, Cố Thanh Sương nghỉ ngơi trong phòng vài ngày. Còn về dính chút mưa hôm đó thì chẳng tính là gì, từ nhỏ trong nhà nàng đã không giàu có dư giả, mấy đứa nhỏ đều từng chịu khổ, vì thế sức khỏe cũng tốt hơn nhiều mấy đại cô nương được nuôi nấng kỹ càng nhà quan to hiển quý trong kinh. Ngày thường chịu chút lạnh, nàng trở về phòng rót một bình nước nóng uống vào là được.

Còn vết thương ở chân kia, tuy chưa động đến xương cốt nhưng bị thương đến gân, vừa đi hai bước đã đau đớn đến mức đổ mồ hôi, làm nàng không thể không nghỉ.

Khi nàng có thể ra cửa thì đã là 28 tháng 8. Ngày đó Cố Thanh Sương dậy thật sớm, rửa mặt xong liền đi đến Phật đường. Trụ trì trong chùa – Tịnh Trần sư thái là người từ bi, trước kia nghe nói nàng bị thương ở chân, hôm nay lại nghe nàng đến Phật đường, đặc biệt cử người tới chuyển lời, nói thành kính lễ Phật dĩ nhiên quan trọng nhưng Phật Tổ từ bi, sẽ không muốn nhìn người đời phải chịu khổ vì lễ Phật.

Cố Thanh Sương đáp lời nói vết thương đã khỏi hẳn, không có việc gì. Đang tụng kinh Phật được một khắc, A Thi lại vào cửa: “Tỷ tỷ…”

A Thi ngồi quỳ bên cạnh đệm hương bồ, nhỏ giọng bẩm: “Vừa rồi ta thu dọn trong phòng, người trong cung tới. Nói là… Nghi Quý nhân sai người đưa tới, đưa hai món điểm tâm tỷ tỷ thích ăn.”

Cố Thanh Sương nhíu mày, mắt đẹp đang nhắm chậm rãi mở: “Đưa cái gì?”

“Một đĩa bánh xốp hoa hồng hoa táo, một đĩa bánh xốp đậu xanh củ mài.”

Cố Thanh Sương nhẹ mỉm cười: “Đúng là thứ ta thích ăn.”

“Đúng vậy.” A Thi gật đầu cười: “Người được sai đến nói rằng nhà mẹ đẻ Nghi Quý nhân và Thượng Nghi nữ quan có quan hệ họ hàng. Đến bây giờ Thượng Nghi nữ quan còn một lòng muốn tỷ tỷ trở về, nàng nói đi nói lại mấy lần. Nếu tỷ tỷ chịu trở về, nàng ấy coi như giúp được Thượng Nghi nữ quan một chuyện, nếu tỷ tỷ không chịu, cũng coi như nàng ấy kết một mối duyên lành, ngày khác tỷ tỷ rảnh rỗi, giúp nàng ây dâng hương trước Phật là được.”

“Lời này thật chu toàn.” Cố Thanh Sương lại khẽ cười một tiếng, rồi xua tay: “Về chỗ điểm tâm này, ngươi chia ra một nửa đưa đến chỗ Quận chúa Vân Hòa. Đầu đuôi nói cho nàng ấy biết là Nghi Quý nhân đưa tới, nói ta vừa bệnh, không ăn hết nhiều đồ ngọt như vậy, mọi người cùng nhau nếm thử món mới mẻ.”

A Thi nghe được sửng sốt: “Tỷ tỷ?”

“Đi đi.” Cố Thanh Sương chép môi, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn về pho tượng Phật trước mặt. Tượng Phật này cao bằng ba người, vẻ mặt trang nghiêm lại từ bi, quỳ gối phía dưới luôn làm người ta cảm thấy như đang bị Phật nhìn chằm chằm, nhìn thấu được cả hồn phách, tâm kế gì cũng không giấu diếm được.

Chỉ là từ xưa đến nay, chẳng thiếu người trong lòng muôn vàn quỷ kế nhưng lại không thể không làm bộ kính cẩn cúi mình trước Phật.

Người làm việc lớn, đại khái cũng không có mấy người thật sự kính quỷ thần.

Mặt Cố Thanh Sương không biểu cảm bái lạy, sau khi đã bái 3 lần, A Thi đã cáo lui không thấy bóng dáng. Nàng từ từ thở phào, bình yên tiếp tục tụng kinh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1793

Trong tiếng gõ mõ lộc cộc, mặt trời dần nhô lên cao, theo âm thanh đó, chốc lát đã chậm rãi ngả về phía Tây. Bên ngoài hồ, ánh hoàng hôn lặng lẽ bao phủ bốn phía, từng tấc từng tấc nhuộm đỏ chân trời.

Cố Thanh Sương đã ở đây quỳ trước Phật cả ngày. Lúc đầu là ngâm nga kinh văn, chưa đọc được một phần lại lấy sách ra đọc, thấm thoát đã đọc xong hai cuốn.

Gấp sách lại, nàng trở về phòng thiền. Trong chùa không ăn trưa, nàng tới đây mấy ngày nhưng vẫn chưa quá quen, buổi chiều kiểu gì cũng phải ép bản thân làm chút việc thì mới không nghĩ tới cảm giác đói. Cũng may tuy ngày tháng ở chùa thanh đạm nhưng ngược lại cũng không hoàn toàn nhạt nhẽo, đọc kinh, chép kinh, viết chữ, vẽ tranh, nếu không nữa thì cũng có thể đến bên hồ đánh đàn, cho cá ăn.

Cố Thanh Sương nghiền mực, cũng không ngồi mà đứng ở trước bàn viết chữ. A Thi không quen ngồi yên, tìm mấy lời vụn vặt tới nói với nàng, không bao lâu đã phát hiện ra điểm khác thường: “Hôm nay tỷ tỷ nói đặc biệt ít. Sao vậy, chê ta phiền sao?”

Lời còn chưa nói xong đã nghe thấy bên ngoài rối loạn một hồi. Đầu tiên là cửa viện bị kẽo kẹt đẩy ra, tiếp theo tiếp bước chân lộn xộn ùa vào. A Thi đột nhiên quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, còn chưa kịp nhìn kỹ, cửa phòng phía sau đã bị đẩy ra.

A Thi lại đột nhiên quay đầu lại, đụng vào mắt là hai hoạn quan quen mặt, một người đi cùng Hoàng đế đến lần đầu tiên – Tiểu Mục Tử, một người khác gặp lần trước – Viên Giang.

Khi nàng ấy đang đánh giá bọn họ, đồng thời ánh mắt của hai người cũng quét một lượt khắp phòng, sau đó Viên Giang vái chào, nói: “Có chút việc, mời hai vị sư phụ đến chỗ Quận chúa nói chuyện.”

Mặt A Thi đầy ngạc nhiên, ngơ ngẩn nhìn về phía Cố Thanh Sương. Cố Thanh Sương gác bút xuống, vẻ mặt trầm tĩnh: “Ban tối trời giá rét, hai vị thí chủ đợi chúng ta đổi một bộ y phục dày dặn.”

Viên Giang cũng không muốn làm khó nàng, nghe lời lập tức lui ra bên ngoài: “Xin sư phụ cứ tự nhiên.”

Cửa phòng rất mau đã đóng lại, Cố Thanh Sương tìm hai bộ quần áo tu dày dặn từ trong tủ quần áo, kéo A Thi cùng đi vào buồng trong. Nàng quét mắt ra cửa sổ, A Thi tức khắc ý thức được bên ngoài hơn phân nửa là có người, giọng nói ép cực thấp: “Tỷ tỷ đã sớm tính đến?”

Cố Thanh Sương giũ y phục ra, giọng nói giấu trong tiếng rũ quần áo: “Ta đã nghĩ đến ngày này, nếu chỗ điểm tâm này không có việc gì thì là ta nghĩ nhiều, nếu có việc, Nghi Quý phi đúng là đã giúp ta trải đường.”

Lúc này nói nhiều không tiện, tuy A Thi còn như đang lọt trong sương mù nhưng nghe lời này của nàng, A Thi cũng vững vàng, yên tâm hơn. Hai người vội vàng đổi xiêm y, ra khỏi phòng, không lên tiếng mà đi theo Viên Giang.

Rốt cuộc trong lòng Cố Thanh Sương có vài phần lo lắng. Tuy trong nàng đã tính toán kỹ nhưng rốt cuộc đây là một nước cờ hiểm, lỡ như bất chợt thiên tử thịnh nộ…

Thôi, phú quý luôn là giành được từ trong hung hiểm.

Phút chốc, hai người đã vào đến chỗ ở của Quận chúa Vân Hòa.

Quận chúa Vân Hòa và Cố Thanh Sương thực sự không giống nhau. Cố Thanh Sương là chân chính đến chùa Thiên Phúc làm ni cô, chỉ là lúc ấy “trần duyên chưa xong”, lúc quy y lại lộ ra “mấy phần không nỡ”, Tịnh Trần sư thái từ bi, tạm thời giữ lại một đầu tóc đen cho nàng, bảo nàng ngày sau tâm ý quyết tuyệt thì quy y cũng chưa muộn, nếu đổi ý, không quy y cũng tiện hoàn tục.

Tham Khảo Thêm:  Chương 151

Trừ điều này ra, tất cả chi phí ăn mặc của nàng đều giống các ni cô trong chùa. Còn có pháp danh gọi là Diệu Tâm, đường đường chính chính là một người xuất gia.

Còn Quận chúa Vân Hòa lại lấy thân phận người trần tục tới đây thanh tu, không có pháp hiệu, giữ lại phong vị quận chúa, ăn ở cũng tốt hơn nhiều. Phòng thiền của Cố Thanh Sương là trong ngoài hai gian, nơi này của nàng ấy là viện trước sau hai dãy nhà, phía sau còn có một sân nhỏ. Viên Giang mời hai người vào sương phòng ở dãy nhà trước chờ một lát, rồi xoay người rời đi. Tiểu Mục Tử lại không rời đi, chốc lát bưng trà bánh tiến vào, vừa đặt trên bàn trà nhỏ vừa cười nói: “Viên công công nói hai vị đã biết thân phận của vị quý nhân kia, vậy cũng không cần đánh đố. Lát nữa Hoàng thượng có chuyện muốn hỏi hai vị, hai vị chờ một lát, uống trà trước đi.”

Cố Thanh Sương nói tiếng “Đa tạ”, tầm mắt đảo qua điểm tâm hắn bưng tới. Hai món trong đó đúng là bánh xốp hoa táo hoa hồng và bánh đậu xanh củ mài, ngoài ra còn có hai món khác, đều là tay nghề trong cung. Năm xưa khi ở Thượng Nghi cục nàng cũng đã thấy không ít.

Cố Thanh Sương giơ tay muốn cầm điểm tâm kia thì bị A Thi nắm lấy cổ tay: “Tỷ… Tỷ tỷ…” A Thi ít nhiều đoán được điểm tâm này sợ là có vấn đề, nhưng nhìn thấy Tiểu Mục Tử đứng ở bên cạnh, chỉ nói: “Buổi trưa không ăn… Nếu để các ni sư biết được, tỷ tỷ ngươi…”

Hai má Cố Thanh Sương đỏ lên, cắn môi: “Vị công công này đã là người ngự tiền, chắc sẽ không đi nói chuyện thị phi đâu…” Nàng vừa nói vừa trộm liếc hắn, Tiểu Mục Tử chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà đứng yên, tựa như căn bản không nhìn thấy nàng.

Cố Thanh Sương lại nói với A Thi: “Để ta phá giới một lần đi. Chùa Thiên Phúc này cái gì cũng tốt, chỉ có quy củ bỏ bữa trưa này ta thật sự không thích ứng được, ban đêm luôn cảm thấy đau bụng, khổ sở vô cùng.”

Nàng vừa nói, vừa cầm lấy hai miếng điểm tâm, bánh xốp hoa hồng đưa cho A Thi, bánh đậu xanh củ mài tự mình cầm trong tay: “Ngươi xem, đây chính là hai món lúc trước Nghi Quý nhân đưa cho chúng ta. Thật ra nàng ấy đã sớm đưa tới, chỉ là ta ở Phật đường không ăn. Hiện giờ… hiện giờ ngươi coi như ta ăn sớm nhưng đừng đến chỗ ni sư tố giác ta.”

A Thi không khỏi trừng nàng: “Ta là lo lắng cho tỷ tỷ, tỷ tỷ lại sợ ta đến chỗ ni sư tố cáo ngươi?”

Nói xong, nàng ấy giận dỗi cắn một miếng, dường như Cố Thanh Sương nhẹ nhàng thở ra, điểm tâm cũng ăn xong rồi, cả nước trà cũng uống rồi, ước chừng ba miếng.

Tiểu Mục Tử thấy nàng ăn điểm tâm, không cần phải nhiều lời nữa, lặng yên không một tiếng động rời khỏi sương phòng, đi vào nội viện, đi vào nhà chính.

Tham Khảo Thêm:  Chương 573: Dược phẩm Thiên Lai không có cơ hội!"

Trong nhà chính, bên bàn bát tiên, sắc mặt của nam tử ngồi đó rõ ràng khó coi. Tiểu Mục Tử vừa vào nhà đã phát hiện một trận khí lạnh, cụp mi rũ mắt mà quỳ xuống đất, há mồm nói trước: “Hoàng thượng, vị nữ ni kia… ăn điểm tâm.”

Hắn nói rồi trộm nâng mắt lên, đáy mắt Hoàng đế vẫn lạnh lùng như khe núi hồ băng.

Tiểu Mục Tử lại lưỡng lự, một năm một mười kể lại một lượt những chuyện vừa trải qua, đến A Thi lo lắng Cố Thanh Sương phá hỏng quy củ bữa trưa thế nào, Cố Thanh Sương năn nỉ phá giới thế nào đều kể lại một lượt sinh động như thật.

Giọng nói dừng lại, phía trên vẫn một lúc lâu không lên tiếng. Tiểu Mục Tử hãi hùng khiếp vía chờ đợi, rốt cuộc không nhịn được nâng mắt lên một chút.

Ánh mắt di chuyển lên, hắn chỉ cảm thấy vẻ mặt Hoàng đế hình như có vài phần cổ quái. Khóe miệng dường như muốn cong lên, nhưng lại bị đè chặt xuống, trong mắt cũng có cái gì đó đang hung hăng bắn ra, cuối cùng hóa thành một tiếng cười lạnh, lạnh đến gượng gạo: “A, ni cô này, ngoài mặt rất nghiêm túc, thanh quy giới luật đều viết trên mặt, sau lưng lại như thế?”

Tiểu Mục Tử nén tầm mắt trở lại, không dám nhìn nữa.

Viên Giang nhìn mặt đoán ý, trong lòng kinh hãi. Từ khi tin tức liên quan đến Quận chúa Vân Hòa truyền vào cung, thiên tử lập tức giận dữ, người hầu hạ bên cạnh đều căng như dây đàn. Một câu vừa rồi lại mơ hồ có vài phần ý trêu chọc, tuy sắc mặt vẫn khó coi như cũ nhưng có thể khởi sắc hơn đã đủ ý vị sâu xa rồi.

Vì vậy Viên Giang bó tay, thử thăm dò: “Việc này chắc không liên quan gì tới vị sư phụ kia.”

Trong sương phòng ở ngoài viện, từ sau khi Tiểu Mục Tử cáo lui thì không còn ai khác, chỉ còn Cố Thanh Sương và A Thi ngồi cách bàn.

Xung quanh không tiếng động, vô hình khiến người ta khẩn trương hơn, hai người cũng không dám nói thêm gì. Ngồi đó khoảng một khắc vẫn không thấy có người tiến vào, Cố Thanh Sương che miệng ngáp nhẹ một cái, tiện tay cởi mũ tăng, vừa dựa vào bàn vừa nhẹ giọng nói: “Hôm nay ở Phật đường tụng kinh cả ngày, ta thật sự mệt mỏi. Cũng không biết rốt cuộc bên này có chuyện gì, để ta chợp mắt một lát, nếu như có người lại đây, ngươi gọi ta dậy là được.”

A Thi hơi giật mình, vốn muốn khuyên, tập trung nhìn vào lại hiểu ngay.

Cố Thanh Sương vốn rất xinh đẹp, da trắng nõn như mỡ, có thể nói là mỹ nhân bậc nhất. Thân mình mềm mại lả lướt đó có mặc áo tu rộng rãi vẫn nhìn ra được, một mái tóc đen bóng mượt mà như nước, càng nổi bật lên làn da như ngọc, lay động lòng người.

Nguyên nhân chính là như thế nên lúc nàng mới có ý quy y, nàng lộ vẻ không nỡ trước mặt các ni sư, giữ lại được một mái tóc đẹp này.

Hiện giờ nàng dựa bàn mà ngủ, nếu nhìn từ phía cửa bên kia, chỉ thấy sườn mặt yêu kiều, gương mặt say ngủ trầm tĩnh, lông mi cong dài. Vì bỏ mũ tăng ra nên nửa mái tóc đen rơi xuống, rũ theo đầu vai.

Mặc dù A Thi cũng là cô nương nhưng cũng phải thừa nhận dáng vẻ này của nàng đúng là rất đẹp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.