Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 3: Diễn kịch ở phòng thiền



Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Vân Phi

Cố Thanh Sương hít một ngụm khí lạnh, bàn tay trắng nõn nắm lấy vạt áo hắn: “Thí chủ làm gì vậy? Thả bần ni xuống!”

Tiêu Trí nhàn nhạt nhướng mày: “Đứng còn không đứng nổi, ngã đau như vậy, sợ là sự phụ còn chẳng tự đi được.”

“Đi… đi được!” Cố Thanh Sương giãy giụa, lại nói: “Bất kể thế nào cũng xin thí chủ thả bần ni xuống trước. Đây là cửa Phật thanh tịnh, làm như vậy, để ni sư trong chùa nhìn thấy ta sẽ bị phạt!”

Mưa bụi lất phất, chỉ nghe một tiếng cười nhạo: “Bọn họ không dám phạt ngươi.”

Nói rồi hắn cất bước, sải bước đi lên bậc thang. Tâm thần Cố Thanh Sương đã sớm trấn định, nhưng vẻ kinh hoảng thẹn thùng trên mặt chưa tan biến, bất an né tránh, trong miệng cũng không ngừng nói: “Thí chủ từ bi, thả bần ni xuống.”

“Bần ni không bị thương, tự mình đi được, không dám làm phiền thí chủ.”

“Thí chủ, nơi này không còn bậc thang nữa, đất bằng bần ni tự đi được.”

Nàng đắn đo lời nói, ban đầu hãy còn mang ý giận, sau đó không hay không biết chuyển sang bất đắc dĩ cầu xin. Giọng nói kia dịu dàng mềm nhẹ, mang theo u sầu chỉ thuộc về thiếu nữ tuổi xuân, từng tiếng truyền thẳng vào trái tim.

Hơn nửa đường hắn đều không để ý nàng, sau đó, có lẽ là bị nàng nói đến phiền, hắn rũ mắt nhìn nàng từ trên cao xuống: “Chân cẳng tiểu sư phụ đi lại bất tiện nhưng lời nói lại rất nhiều.”

Cố Thanh Sương cầm lòng không được giật mình.

Cái giật mình này không phải giả vờ. Đúng là nàng đang tính kế hắn nhưng bên ngoài đương kim Thánh thượng nổi danh tuấn tú, các cung nữ trẻ tuổi lén lút bàn tán, suy nghĩ bậy bạ cũng không thiếu. Nàng vào cung từ lúc bảy tuổi, ở Thượng Nghi cục gần 10 năm, trước đó chưa từng xuất hiện những tâm tư này, chỉ nghe những người đó bàn luận, nàng cũng tò mò thiết nghĩ người này có dáng vẻ gì.

Hiện giờ liếc mắt một cái lại hơn tất cả những tưởng tượng trước kia. Trong lòng Cố Thanh Sương áy náy, ánh mắt ngẩn ngơ dừng lại một chút giữa mặt mày anh tuấn, sáng sủa của hắn. Phút chốc chợt hoàn hồn, giọng điệu nàng trở nên đông cứng: “Một câu thí chủ cũng không chịu nghe, lại còn trách bần ni nói nhiều?”

Hắn vẫn không thèm nhìn nàng giãy giụa, cách lớp quần áo mùa thu đã tương đối dày, nàng vẫn có thể cảm nhận được cách tay có lực của hắn.

Hắn không cảm xúc liếc nàng: “Vào cửa Phật thanh tịnh nên lòng mang ý thiện, ta nào có thể mắt thấy ngươi ngã thành dáng vẻ kia mà có thể thờ ơ? Lại nói, ngươi và ta đều quần áo chỉnh tề, ta thoải mái hào phòng đưa ngươi về phòng, ngươi một đường giãy giụa lải nhải, ngược lại ngươi mới giống như là người không hiểu chuyện.”

Nói đến đây hắn hơi gật đầu, đè giọng nói trầm thấp mang ý cười: “Xem ra tiểu sư phụ lục căn không tịnh, còn cần tu hành nhiều hơn.”

“Thí chủ ngươi…” Cố Thanh Sương xấu hổ, bực mình lẫn lộn, mắt đẹp trừng trừng. Hắn đối diện với ánh mắt của nàng, không tiếp tục giễu cợt nữa mà cười ha ha thành tiếng, rồi lại cất bước đi về phía trước.

Tham Khảo Thêm:  Chương 122

Vì thế nửa đường sau, Cố Thanh Sương thật sự yên lặng, yên lặng đến mức không phát ra nửa tiếng. Chỉ là nếu hắn hạ mắt nhìn nàng, nhất định có thể thấy một dáng vẻ buồn bực mà nhẫn nhịn không phát tác.

Viên Giang theo sát phía sau cầm ô cho bọn họ. A Thi đi trước dẫn đường, lại non nửa khắc qua đi, cuối cùng đã tới phòng thiền của Cố Thanh Sương. Trong phòng thiền, ngọn đèn dầu đã sớm được A Thi châm sáng tỏ lúc nàng ấy trở về lấy dù trước đó. A Thi chạy nhanh hai bước tiến lên đẩy cửa ra. Mới vừa nghiêng người tránh ra, Tiêu Trí đã sải bước dài vào trong phòng.

Bên trong phòng thiền của Cố Thanh Sương có hai gian, buồng trong đặt giường ngủ chân chính, gian ngoài còn lại đặt tháp trà. Tháp trà có hơi bé, nhưng chăn đệm bên trên cũng hoàn toàn không cứng. Ánh mắt Tiêu Trí đảo qua rồi cẩn thận đặt nàng trên tháp trà (một loại giường nhỏ, ở giữa có bàn trà nhỏ), miệng căn dặn Viên Giang: “Truyền thái y tới.”

Cố Thanh Sương cúi người xoa cổ chân, gật đầu nhẹ giọng: “Đa tạ thí chủ.”

Dáng người lả lướt, giọng nói mềm nhẹ. Dáng người khom về phía trước, cổ trắng nõn càng hiện ra, dưới ngọn đèn dầu soi chiếu, làn da trắng mịn nhìn càng rõ ràng.

Hắn hoảng hốt chớp mắt, lại cười: “Tiểu sư phụ nhiều quy củ, ta không tiện ở lại lâu, cáo từ.”

Nói rồi hắn xoay người rời đi, phòng thiền không lớn, hắn đi vài bước đã ra đến cửa phòng, không quên xoay người đóng cửa lại. A Thi đã lo lắng đề phòng cả đoạn đường, nhìn hắn rời đi mới coi như nhẹ nhàng thở ra. A Thi ngồi xuống bên cạnh Cố Thanh Sương: “Tỷ tỷ ổn không? Lần té ngã này…”

Chợt thấy Cố Thanh Sương giơ ngón tay, làm dấu chớ có lên tiếng.

Nàng có ý ám chỉ ra ngoài cửa, ý bảo A Thi cẩn thận lời nói. Khắp chùa Thiên Phúc đều lát đá xanh, sau khi bị xối nước mưa thì rất rõ tiếng bước chân. Vừa rồi tiếng bước chân quá nhẹ lại đi quá nhanh, nàng hoài nghi bọn họ căn bản chưa rời đi.

Nghĩ đến cũng phải, thiên tử chúa đa nghi. Nếu đổi lại là nàng, thường xuyên gặp một vị nữ ni ở chùa chiền như vậy, lại không khỏi nảy sinh cử chỉ thân mật, hẳn sẽ cảm thấy có phải mưu kế của nàng hay không.

A Thi theo đó mà chậm giọng, Cố Thanh Sương nói: “Ta không sao, chỉ bị đau một chút mà thôi.” Dừng lời một chút, nàng lại tiếp tục nói: “Nếu ngày mai ngươi có rảnh, giúp ta hỏi thăm xem vị quý công tử vừa rồi là ai.”

A Thi đánh giá vẻ mặt của nàng, truy hỏi thích hợp: “Tỷ tỷ nghĩ sao mà lại hỏi thăm cái này?”

“Ta chỉ sợ hắn là…” Đến đây, giọng nàng nghèn nghẹn, tiếp đó trở nên nhỏ nhẹ, lại mang theo run rẩy: “Chỉ sợ hắn là ngôi cửu ngũ.”

“…Tỷ tỷ nói bậy gì đó!” A Thi chợt lộ vẻ hoảng sợ. Phần hoảng sợ này ít nhiều có ba phần chân thật bởi vì không ngờ nàng sẽ nói thẳng ra.

Khuôn mặt Cố Thanh Sương bình tĩnh như nước.

Chuyện này ắt sẽ phải vạch trần, chỉ có vạch trần mới có bước tiếp theo. Nàng vẫn luôn suy nghĩ phải vạch trần thế nào mới không cố tình lại không xấu hổ, hiện giờ nói như vậy, vừa xóa tan lòng nghi ngờ nàng cố ý bày kế, lại vừa có thể lót đường vạch trần thân phận, chẳng phải thích hợp sao?

Tham Khảo Thêm:  Chương 168

A Thi liên tục lắc đầu: “Chuyện này sao… sao có thể chứ? Chắc chắn là tỷ tỷ nghĩ nhiều rồi! Chùa Thiên Phúc này là nơi cầu phúc của hoàng cung, tông thân quý thích đều thích tới, sao có thể trùng hợp như vậy…”

Nàng ấy cực lực phủ nhận, như đang khuyên Cố Thanh Sương nhưng lại càng giống như hoảng sợ tự thuyết phục bản thân: “Lại nói, không phải lần trước tỷ tỷ cũng nói, vị công tử này như tiên giáng trần, có lẽ là vị Vương gia nhàn tản nào?”

“…” Cố Thanh Sương thật bội phục mà nhìn nàng ấy một cái.

Không thể không nói A Thi phản ứng rất nhanh, diễn là diễn đến cùng, kẻ tung người hứng với nàng, còn có thể tâng bốc người bên ngoài hai câu.

Nàng thở dài, đáp lời nàng ấy: “Lần trước ta cảm thấy hắn giống tiên giáng trần, không giống nhân vật trên triều đình lây dính âm mưu quỷ kế nên cảm thấy hắn là một vị Vương gia nhàn tản. Nhưng ngươi xem vừa rồi… Ta sợ cử chỉ không ổn bị các vị sư phụ trách phạt, hắn dự liệu trước nói rằng không ai dám phạt ta, trở về đến phòng, lại thuận miệng căn dặn vị bên cạnh truyền thái y. Ta càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, suy đi nghĩ lại… Ngươi còn nhớ không, lần trước chúng ta gặp hắn chính là ở bên ngoài phòng thiền của Quận chúa Vân Hòa?”

A Thi ngắt lời phủ nhận: “Từ nhỏ Quận chúa Vân Hòa được nuôi ở trong cung, quen biết hết với các vị Vương gia. Vị nào đến thăm nàng ấy, cũng đều… cũng đều không lạ!”

“Vậy nếu hôm nay hắn tới vẫn là để gặp Quận chúa Vân Hòa?” Cố Thanh Sương cứng rắn hỏi lại, lắc đầu: “Ngươi và ta đều là người Thượng Nghi cục mà ra. Mấy năm nay, người đến chùa Thiên Phúc thăm Quận chúa Vân Hòa mỗi dịp Trung thu là ai?”

A Thi bị phản bác đến mức nghẹn lời, ậm ừ một lát rồi giọng thấp như muỗi kêu mà dò hỏi: “Vậy nếu… nếu đó thật sự là Hoàng thượng, tỷ tỷ làm sao bây giờ?”

Cố Thanh Sương hỏi lại: “Có cái gì mà làm sao bây giờ? Ta chỉ muốn biết hắn là ai, miễn cho ngày sau trêu chọc phiền toái lớn. Về phần ta, chỉ cần không quấy nhiễu tu hành của ta, ta chẳng muốn để ý gì hết.”

Nói rồi nàng hơi dừng lời, chờ đợi, lại hỏi A Thi: “Làm sao vậy?”

Giọng điệu A Thi có vài phần không cam lòng: “Ta chỉ cảm thấy tỷ tỷ xinh đẹp, chẳng thua kém gì các chủ tử trong cung, vì một người phụ lòng mà hoang phí cả đời thật sự không đáng.”

“Lại nói cái này!” Cố Thanh Sương mang theo hai phần trách cứ, điểm ngón trỏ trên trán nàng ấy. Nếu nhìn bóng dáng chiếu trên giấy dán cửa sổ, đúng là dáng vẻ nữ nhi giận dỗi.

Rốt cuộc ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, tuy cố tình thả nhẹ nhưng vẫn nghe rất rõ ràng. Cố Thanh Sương yên lặng nghe tiếng bước chân dần đi xa. A Thi vừa vỗ ngực vừa lè lưỡi: “May mà tỷ tỷ thận trọng, nếu không sợ là ta đã nói bậy rồi.”

Tham Khảo Thêm:  Quyển 2 - Chương 162: Không có súng

Trận mưa này cứ như vậy rơi suốt cả đêm Trung thu, đến sáng hôm sau mới ngừng. Vì thế khắp nơi đều ẩm ướt, trên lá cây còn giọt nước đọng, trong không khí tràn ngập sương mù, ánh mặt trời hao hết sức lực cũng không làm tan được hết, cho đến buổi trưa, trong tường cung vẫn còn lạnh buốt.

Trong chính điện Nghi Minh cung, Tình Phi lười nhác nghiêng ngả trên trường kỷ, trong tay ôm lò sưởi tay, chợp mắt hơn nửa ngày.

Từ khi Quận chúa Vân Hòa đến chùa Thiên Phúc tu hành đến nay, mỗi khi đến ngày 16 tháng 8, rất nhiều người trong cung đều lười nhác như vậy. Nghĩ đến trong cung của Hoàng thượng có nhiều người như vậy, nhưng mặc kệ ngựa xe xóc nảy cũng phải đến thăm nàng ấy một cái vào ngày nhà nhà đoàn viên, trong lòng các phi tần không biết là mùi vị gì.

Bỗng nhiên rèm châu vang lên tiếng nho nhỏ, Tình Phi nhắm mắt, chỉ nghĩ là cung nữ không thỏa đáng, không khỏi nhíu mày.

Theo sau truyền đến lại là tiếng cười như chuông bạc: “Tỷ tỷ còn ở chỗ này lười nhác, không biết hôm nay trong cung vô cùng náo nhiệt à?”

“Sao ngươi lại tới đây?” Tình Phi trợn mắt, cười cười, ý bảo người tới ngồi xuống.

Người tới là Minh Tần, là biểu muội của Tình Phi, hai người coi như quen biết từ nhỏ, lại lần lượt tiến cung, nâng đỡ lẫn nhau.

Trong lúc chỉ có hai người, Minh Tần cũng không nhiều lễ nghi, qua loa nhún người coi như chào hỏi, sau đó trực tiếp ngồi xuống bên giường của Tình Phi: “Sáng sớm hôm nay, Vinh Phi nghe nói thái y đi theo thánh giá đến chùa Thiên Phúc về muộn hơn Thánh giá hai khắc, nói là thân mình của vị ở chùa Thiên Phúc kia khó chịu, tặng mấy thứ đến quan tâm nàng ta.”

Tình Phi biết chuyện thái y này.

Hôm qua mưa phùn liên miên, Hoàng đế khăng khăng muốn đến chùa Thiên Phúc. Thái hậu sợ hắn bị cảm lạnh, với lại ngày mưa đường trơn sợ có gì không ổn, sợ thái y bên chùa Thiên Phúc trị liệu không tốt, đặc biệt sai thái y giàu kinh nghiệm đi theo.

Kết quả Hoàng thượng lại sai thái y đi thăm khám cho vị nào?

Tình Phi không khỏi nhíu mày: “Vinh Phi nương nương của chúng ta ấy à, cũng thật không hổ là cháu gái của Thái hậu, ôm một bụng chán ghét cũng phải chu toàn mọi việc.”

“Còn không phải sao?” Minh Tần che miệng cười: “Nhưng tỷ tỷ đoán được không? Mấy thứ kia đưa qua, tỳ nữ bên người vị kia cũng không hiểu ra làm sao, nói thân mình nàng ta vẫn khỏe, hỏi có phải trong cung hiểu nhầm rồi không.”

Tình Phi cười lạnh: “Vị kia cũng thật là trước sau như một, nhất quyết không cho người trong cung chút mặt mũi.”

“Ừ. Nhưng người Vinh Phi sai đi cảm thấy lời này hình như không phải là làm mình làm mảy với trong cung, trong lòng liền nảy ra ý nghĩ, bèn hỏi thăm khắp nơi. Nhưng không hỏi thăm được gì.” Minh Tần ngừng lời, cố ý tỏ vẻ thần bí nhưng bị đôi mắt đẹp của Tình Phi liếc ngang, lại vội chủ động nói: “Nghe nói đúng là thái y không đi xem vị kia. Chùa Thiên Phúc ấy à, hiện giờ không chỉ có một vị mỹ nhân đâu.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.