Mây mù lượn lờ trên núi Ẩn Long, yêu thú nguy hiểm đầy rẫy khắp nơi.
Sống trên đại lục vô vàn nguy cơ, các gia đình sẽ không đặt trẻ con vào trong lồng kính. Để không ảnh hưởng đến mạng người, những yêu thú có thực lực quá mạnh đều đã được xử lý, còn lại đều là yêu thú có thể săn bắt.
Bị thương là điều không thể tránh khỏi, năm nào cũng có vài người xui xẻo, thậm chí còn từng có người chết.
Đương nhiên, các hoàng tử Đông Trạch được sủng ái đều có biện pháp giữ mạng đặc biệt, không đến mức chết khi rèn luyện.
Tất nhiên Đào Ninh cũng là một trong số đó, cậu mặc áo choàng vàng dệt từ da thú, bên hông đeo ngọc bội đủ để ngăn cản một đòn trí mạng của yêu thú cấp cao.
Trong buổi đi săn, cậu không ở cùng một đội với Mặc Sĩ Nghi.
Các tiểu đội phân tán khắp nơi.
Mặc Sĩ Nghi mới tiến vào rừng cây đã bị đồng đội mình – những con tin của tiểu quốc Tây Vực cột vào cây. Bọn họ đều là những thiếu niên khoẻ mạnh cao lớn, tập võ đã lâu, y không thể phản kháng quá nhiều.
“Nhìn gương mặt kinh tởm của nó kìa, cũng không biết tiểu điện hạ xem trọng cái gì.”
“Chắc là liếm đế giày rất giỏi nhỉ, chúng ta dù thế nào cũng là vương tử, không giống vị này…”
Người vừa nói có vẻ như biết một chút bí mật của hoàng gia Bắc Xuyên Quốc, khóe môi nở nụ cười trào phúng.
“Biết tại sao tên nó chỉ có một chữ Nghi không? Đó là bởi vì Bắc Xuyên Vương nghi ngờ nó không phải hoàng tử Bắc Xuyên Quốc, không chừng là con hoang do tư thông mà ra đó ha ha ha.”
“Hèn gì ta thấy mấy vết màu đen trên mặt nó cứ kì kì, ghê quá.”
“Ta nghe nói có liên quan tới Tội tộc phía bắc.”
“Cái gì!?”
Nghe xong, vương tử tiểu quốc liên tiếp lui về sau mấy bước: “Ngươi không nói sớm! Vừa rồi ta, ta còn chạm tay vào nó, ta có bị nguyền rủa không vậy, ta không muốn kiếp sau đầu thai thành Tội tộc đâu.”
“Ha, không đến mức đó. Bảo sao tiểu điện hạ thích nó như vậy, nghe nói Tội tộc chuyện dơ bẩn gì cũng làm được.”
“Lúc tiểu điện hạ thần trí không tỉnh táo, làm chuyện gì cũng cần người hầu hạ, như đi ngoài xong phải có người giúp…”
“Phụt, ngươi im miệng đi, chuyện dơ bẩn vậy mà cũng nói được! Nhưng vẫn đỡ hơn là tự làm nhỉ.”
Ngôn ngữ ô uế liên tiếp ném vào mặt Mặc Sĩ Nghi, y chỉ cúi đầu, không có bất kỳ ý định phản kháng nào.
Bên trong ngọc bội, hệ thống đã tức giận đến mức hét lên: “Mấy tên đó! Mấy tên đó thật là quá đáng! Mặc Sĩ Nghi bây giờ chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi thôi!”
Các vương tử tiểu quốc bắt nạt y đều đã 15, 16 tuổi, vậy mà bắt nạt Mặc Sĩ Nghi nhỏ hơn mình mấy tuổi lại không khoan dung chút nào.
Trình Mộc Quân khẽ nhíu mày: “Mấy người này, một bị Mặc Sĩ Nghi lột da phơi trong sa mạc ba ngày ba đêm mới chết, một bị cắt hết tứ chi ném vào hang rắn…”
Hệ thống: “Thôi thôi thôi, không cần phải nói, tôi biết. Nhưng mà khoan, tôi nhớ trong kịch bản hình như y không hung tàn như vậy mà? Bị, bị Đào Ninh ngăn lại?”
Trình Mộc Quân bật cười: “Ừm, kịch bản là như thế, nhưng Mặc Sĩ Nghi mà tôi quen lại là người có thù tất báo, dùng thủ đoạn tàn nhẫn làm tất cả những người từng nhục mạ hãm hại y chết trước khi kịp hối tiếc.”
Hệ thống lặng người một lát, “Tôi cứ cảm thấy, Mặc Sĩ Nghi cậu quen mới… hợp logic.”
Kịch bản miêu tả cảnh Mặc Sĩ Nghi khốn khổ vô cùng sinh động, cũng miêu tả y đã dựa vào quyết tâm trả thù để sống sót như thế nào.
Kết quả, Đào Ninh chỉ mới khóc một chút, bĩu môi một cái là Mặc Sĩ Nghi đã nhẹ nhàng buông tha những người này, thật sự quá phi logic.
Mặc Sĩ Nghi lạnh mặt nhìn họ rời đi, đợi đến khi không còn ai, chỉ còn lại tiếng chim hót trên ngọn cây và tiếng côn trùng ồn ào trong bụi rậm.
Eo y bị mấy người kia chém vài đường, thu hút côn trùng và kiến đến, không lâu sau, mùi máu tươi sẽ đưa yêu thú tới.
Mặc Sĩ Nghi cảm thấy càng lúc càng đau, côn trùng gặm cắn y phun nọc độc ra, ăn mòn miệng vết thương.
Y bắt đầu giãy giụa, muốn thoát khỏi dây thừng, nhưng càng giãy, dây thừng lại càng siết chặt vào trong thịt, gây nên đau đớn kịch liệt.
“Hộc hộc ——” Mặc Sĩ Nghi dừng lại, thở gấp một lát, rồi lại tiếp tục giãy giụa.
Vẫn không thể thoát, ở nơi xa đã bắt đầu vọng đến tiếng gầm của yêu thú, khoảng cách càng lúc càng gần, thậm chí y còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
Không thể.
Ta không thể chết ở chỗ này.
Ta vẫn chưa báo thù, vẫn chưa, vẫn chưa thực hiện khế ước, vẫn chưa tìm được thân thể hoàn hảo cho hắn!
Hoa văn trên mặt Mặc Sĩ Nghi như sống dậy, đôi mắt y đầy tơ máu, ngay cả làn da tái nhợt cũng đỏ rực.
Một tiếng nổ lớn vang lên, dây thừng và cả thân cây lớn phía sau cũng vỡ toạc.
Dây thừng đứt đoạn rải rác trên mặt đất, Mặc Sĩ Nghi không rảnh quan tâm quá nhiều, chân vừa chạm đất đã lao đi như một tia chớp.
Lúc này máu trong người y đang dâng trào, căn bản không có lý trí và khả năng suy nghĩ, tất cả hành động hoàn toàn phụ thuộc vào bản năng.
Không biết chạy được bao lâu, yêu thú phía sau vẫn truy đuổi không thôi, nhưng Mặc Sĩ Nghi đã không còn đường trốn.
Dưới chân là vực sâu không đáy, lối đi đã bị chặt đứt, phía sau là yêu thú nguy hiểm, không thể quay đầu. Mặc Sĩ Nghi cúi đầu, nhìn thấy vách tường mọc đầy dây leo, lập tức bất chấp nắm dây leo bò xuống dưới.
Có lẽ trời chưa muốn diệt y, bò được mấy mét, y phát hiện một cửa hang đủ cho một người chui vào, có thể trốn một lát.
Hết thảy lắng xuống, tim Mặc Sĩ Nghi đập như nổi trống, thình thịch thình thịch khiến y thấy vô cùng hoảng hốt, cơ thể nóng cháy như bị lửa thiêu, một dòng khí thô bạo va chạm khắp nơi trong kinh mạch.
Đau quá.
Đau quá.
Cảm giác đau đớn kịch liệt lan tràn đến mỗi một chỗ kinh mạch, Mặc Sĩ Nghi cảm thấy mình giống một tấm da dê căng đầy khí, một giây sau sẽ vỡ tung, chia năm xẻ bảy.
Có phải, ta sắp chết…
Lúc này, cảm giác mát lạnh bắt nguồn từ ngực lan tràn, làm dịu dòng máu như muốn nổ tung và huyệt thái dương đang đau đớn.
Mặc Sĩ Nghi ngây người một lát, sau đó cúi đầu, nhìn ngọc bội treo trước ngực.
Y siết chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, thấp giọng hỏi: “Là ngài sao? Trình tiền bối?”
Không có phản hồi.
Mà cảm giác mát lạnh vừa nãy dường như chỉ là ảo giác của y.
Mặc Sĩ Nghi thở phào, ngửa đầu dựa vào vách đá, ký ức như nước tràn vào trong lòng.
Vừa rồi những người đó muốn y bị yêu thú ăn tươi nuốt sống, không chừa lại một con đường lui nào. Dây thừng trói y cũng không phải vật thường, mà được bện bằng cỏ Trường Nhận, không phải là cao thủ thì không thể thoát khỏi.
Nếu không có thuật rèn thể, không có khối ngọc bội đó, không có “Trình Mộc Quân”…
Y thật sự sẽ chết ở nơi này.
Có lẽ cuộc trốn thoát khỏi cái chết tiêu hao quá nhiều năng lượng, cảm giác mỏi mệt lúc này đánh úp đến, Mặc Sĩ Nghi nhắm mắt lại, hôn mê.
Lúc này, Trình Mộc Quân trong ngọc bội đang ngồi điều tức, sương trắng xung quanh dao động cuồn cuộn, thân thể hắn cũng trở nên hơi trong suốt.
Sương trắng cắn nuốt hồ nước hắn cực nhọc làm ra, còn muốn cuốn đi cả bộ đồ hắn mặc trên người.
Hắn mở to mắt, vung tay áo, sương trắng lui lại: “Linh khí tích lũy bấy lâu mất hết rồi.”
Hệ thống nói: “Lúc nãy cậu bị sao vậy?”
Trình Mộc Quân nhíu mày: “Tôi không ngờ Mặc Sĩ Nghi chưa học tâm pháp mà đã vận dụng long khí, cơ thể hiện tại của y không chịu nổi, suýt nữa là nổ tan xác.”
Tất nhiên hắn không thể ngồi nhìn Mặc Sĩ Nghi chết đi như vậy, lập tức ra tay giúp đỡ, đáng tiếc tàn hồn này thật sự quá yếu, chỉ là một thuật pháp phong ấn nhỏ mà cũng suýt bị phản phệ.
Hệ thống: “Lần trước không xảy ra chuyện thế này?”
“Không có, lúc đó Mặc Sĩ Nghi đột nhiên bộc phát hoàn toàn lĩnh ngộ thuật rèn thể, không có chuyện long khí mất khống chế.”
Trình Mộc Quân thở dài, nhìn bốn phía trống rỗng: “Chớp mắt đã trở lại thời kỳ trước giải phóng, thảm quá.”
Hệ thống nhỏ giọng nói: “Tôi nói cậu nghe một tin vui nhé?”
“Hửm? Cậu còn có tin vui à? Là Tổ Kế Hoạch đã phát hiện kịch bản của mình có vấn đề, quyết định bồi thường cho tôi?”
Hệ thống: “Cậu nghĩ nhiều quá, tôi chỉ là muốn nói cậu biết thanh tiến độ tăng lên 30% rồi.”
“Ồ.” Trình Mộc Quân không vui chút nào, mất hình tượng nằm xải lai trên mặt đất.
“Tiểu Trúc Tử, cậu làm sao vậy? Ngay cả tiến độ cũng không thể làm cậu vui sao, cậu khác xưa rồi…”
Trình Mộc Quân trợn mắt: “Chuyện khác thường tất có biến, rõ ràng tôi đã làm y như lúc trước, vậy mà Mặc Sĩ Nghi lại bỗng nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi có dự giác không tốt lắm.”
“Không đến mức đó chứ, tiến độ cũng tăng mà.”
“Tăng thì sao, thế giới của Tần Lý tiến độ có thể từ 99% biến thành 0%, một khi chưa hoàn thành sửa chữa thì nó vẫn là hỏng.”
Hắn thở dài: “Nhưng tôi cũng chỉ có thể bất lực đứng trong ngọc bội nhìn.”
Chớp mắt đã một đêm trôi qua.
Mặc Sĩ Nghi tỉnh lại, cảm thấy trong cơ thể như có một luồng sức mạnh huyền ảo khó lường, nếu lúc này lại gặp con yêu thú hôm qua, nói không chừng y sẽ có thể liều mạng.
Y đứng lên, cầm ngọc bội thấp giọng nói: “Cảm ơn ngài, Trình tiền bối.”
Sau đó y bước ra cửa động, đang chuẩn bị nắm dây leo bò lên, lại thấy phía trên có nửa người thò ra.
Là Đào Ninh.
Đào Ninh nhìn rất nôn nóng, mí mắt thâm đen, giống như là một đêm không ngủ. Khi nhìn thấy Mặc Sĩ Nghi, mắt cậu sáng rực: “Mặc Sĩ ca ca! Huynh thật sự ở đây! Ta đã tìm huynh cả đêm.”
Bàn tay buông bên người của Mặc Sĩ Nghi hơi cuộn tròn, ngoài mặt lại có vẻ kinh ngạc: “Sao ngươi tìm được ta?”
Đào Ninh giải thích: “Hôm qua ta gặp được mấy người cùng đội với huynh, họ nói huynh bị lạc, nhưng ta thấy ánh mắt họ liên tục nhìn xung quanh. Cảm giác không ổn lắm nên ta ép hỏi bọn họ, sau đó, sau đó bọn họ nói thật với ta, ta liền đi tìm huynh.”
Cậu chau mày, vẻ mặt lo lắng: “Nhưng tới nơi bọn họ nói chỉ nhìn thấy mặt đất hỗn loạn, còn có không ít hơi thở yêu thú lưu lại, ta không suy nghĩ được nhiều, gấp gáp tìm đến đây.”
Nói một đống lời vô nghĩa nhưng vẫn không giải thích đến tột cùng thì cậu ta tìm được đến đây bằng cách nào.
Ngay cả chính Mặc Sĩ Nghi cũng không biết lúc ấy mình đã chạy hướng nào, sao Đào Ninh lại biết?
Đào Ninh tiếp tục: “Huynh mau lên đây đi, ta lấy dây thừng kéo huynh, nơi này rất nguy hiểm.”
Đương nhiên cậu biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Khi Mặc Sĩ Nghi leo lên sẽ bị con đại bàng vàng ở vách đá gần đó tấn công, sau một hồi hỗn chiến thì rơi xuống khe suối. Tiếp đó, y gian nan sống sót dưới khe suối, rồi hoàn toàn thức tỉnh huyết mạch hắc long.
Mặc Sĩ Nghi lại không đi, mà hỏi: “Ngươi tìm tới đây bằng cách nào?”
Đào Ninh nhìn vào mắt y, thấy con ngươi đen kịt, thầm nghĩ không ổn, Mặc Sĩ Nghi đang nghi ngờ cái gì? Đương nhiên cậu không thể nói vì mình biết tình tiết trong tiểu thuyết nên mới tìm được đến đây, nếu nói ra, tất cả mọi chuyện cậu làm trước giờ đều trở nên uổng phí.
Nhưng nếu không tìm được một lý do thích hợp, Mặc Sĩ Nghi lại có bản tính đa nghi, sau này sẽ không thể lấy được lòng tin của y.
Đào Ninh tức tốc suy nghĩ, ánh mắt rơi vào sợi dây đỏ buộc quanh cần cổ Mặc Sĩ Nghi, buột miệng thốt ra: “Cái, cái khối ngọc bội đó không phải là ta tặng cho huynh sao? Lúc trước ta đã dùng máu để ngọc bội nhận chủ nhưng không thành công, trên ngọc bội có máu của ta, ta theo đó tìm đến đây.”
Nói xong, cậu thầm hô “Hay” với bản thân trong lòng, đúng là một lý do hoàn hảo.
Cái gì? Khi Mặc Sĩ Nghi nghe thấy mấy chữ “ngọc bội nhận chủ”, y đột nhiên cảm thấy muốn giết người.
Làm sao cậu ta dám?
Làm sao dám nhận chủ ngọc bội này!