Trên vách đá nổi gió to.
Đào Ninh ném dây thừng xuống, “Ta kéo huynh lên.”
Dựa theo cốt truyện tiểu thuyết trong trí nhớ của cậu, Mặc Sĩ Nghi bị thương, máu sẽ khiến yêu thú công kích lần nữa, sau đó rơi xuống vực. Thân là vai chính, tất nhiên y sẽ không chết, mà rơi vào khe suối sâu, sau đó trôi tới nơi chôn long cốt hắc long.
Ở nơi đó, Mặc Sĩ Nghi đánh thức tàn hồn hắc long, hắn tặng y giọt máu hắc long cuối cùng trên đại lục. Có tinh huyết hóa giải năng lượng của long khí, y được tàn hồn trong ngọc bội hoàn toàn công nhận, từ đây bước lên con đường bá chủ.
Đối với tàn hồn trong ngọc bội, Đào Ninh cũng không coi hắn là cái gì. Nhìn trong sách miêu tả, tàn hồn và Mặc Sĩ Nghi cũng chỉ là quan hệ giao dịch mà thôi.
Nửa năm sau khi Mặc Sĩ Nghi nhận được ngọc bội cũng không có được công pháp nghịch thiên nào, chỉ có công pháp luyện thể sơ cấp.
Ngày nào Mặc Sĩ Nghi cũng bị đánh rất thảm ở lớp học võ đạo, nếu không phải cậu kịp thời ngăn cản và đưa thuốc, chắc chắn cuộc sống của y trong hơn nửa năm qua sẽ còn gian nan hơn.
Đào Ninh cảm thấy tàn hồn chỉ đang lợi dụng Mặc Sĩ Nghi, bằng chứng là sau khi nhìn thấy y có được máu của hắc long mới lập tức dâng công pháp nghịch thiên lên.
Lấy tính cách của Mặc Sĩ Nghi, tuyệt đối sẽ không đối có tình cảm gì với người lợi dụng mình.
Đào Ninh siết sợi dây thừng quấn bằng tơ vàng và tơ đen trong tay, dây thừng này không phải vật phàm, một khi cột lại, nếu không có thuật đặc biệt sẽ không thể nào cởi bỏ.
Một đầu của dây thừng đã cột vào hông cậu.
Đào Ninh nghĩ, lát nữa Mặc Sĩ Nghi ngã xuống nhất định phải cắn chết không buông tay, sau đó ngã xuống theo. Làm vậy không những không làm Mặc Sĩ Nghi mất cơ duyên, lại có thể để đối phương biết mình không rời bỏ y.
Dây thừng căng căng, Đào Ninh thấy Mặc Sĩ Nghi đã nắm lấy dây, vội vàng lớn tiếng nói: “Mặc Sĩ ca ca, tốt nhất là huynh nên cột dây thừng vào eo đi.”
“Ừm.” Mặc Sĩ Nghi đáp, sau đó vòng dây qua hông.
Đào Ninh lui về phía sau, dùng sức kéo lên, từ góc độ của cậu đã không còn nhìn thấy người trên vách đá nữa.
Ngay lúc này, một cỗ lực lượng bỗng nhiên đánh úp lại, Đào Ninh kinh hô, chưa kịp làm gì đã bị kéo xuống.
“A ——” Bóng dáng Đào Ninh biến mất trong màn sương dày đặc.
Mặc Sĩ Nghi đứng ở bên cạnh lạnh nhạt cúi đầu nhìn, rồi khẽ bật cười: “Thật tốt.”
Bên trong ngọc bội, hệ thống đơ ra.
Trình Mộc Quân cũng vậy.
Mọi chuyện phát triển quá nhanh, cả hai đều không phản ứng kịp.
Rõ ràng lúc trước cũng là Đào Ninh định kéo Mặc Sĩ Nghi lên, sau đó hai người cùng rơi xuống vực.
Thế mà sao giờ lại biến thành Mặc Sĩ Nghi kéo Đào Ninh xuống dưới, dây thừng cũng không buộc vào eo, chỉ thắt một nút thòng lọng mà thôi.
Khi Đào Ninh ngã xuống, Mặc Sĩ Nghi lập tức buông lỏng tay, một chút ý định kéo người lên cũng không có.
Nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng là, tại sao đột nhiên Mặc Sĩ Nghi lại xuống tay với Đào Ninh?
Sau rơi xuống nước, Đào Ninh một lòng một dạ lấy lòng Mặc Sĩ Nghi, cũng không làm chuyện gì phạm vào ranh giới của y.
Mặc Sĩ Nghi là người tâm tư sâu nặng, dù rất căm ghét Đào Ninh, nhưng y vẫn còn ở Đông Trạch Quốc, có Đào Ninh che chở sẽ nhẹ nhàng hơn được một chút.
Cân nhắc tất cả lợi hại, dù thế nào y cũng không nên động thủ giết Đào Ninh vào lúc này.
Hệ thống: “Làm… làm sao bây giờ?”
Trình Mộc Quân cũng sửng sốt hồi lâu, “Tôi cũng không biết, rõ ràng lần trước không phải vậy. Nhưng mà giờ thế giới vẫn không sụp đổ, nghĩa là Đào Ninh không chết đúng không?”
Hệ thống: “Vấn đề không phải cái này! Dù bây giờ không chết thì lát nữa cũng chết thôi!”
“Đừng hoảng, không phải con chim kia vẫn chưa xuất hiện sao? Kiểu gì Mặc Sĩ Nghi cũng phải leo lên trên, đợi y leo lên, cốt truyện sẽ trở về.”
Mặc Sĩ Nghi đứng tại chỗ nhìn một lát, sau đó mới nắm dây leo rũ ở cửa động leo lên trên.
Mới leo được mấy mét, đột nhiên từ đâu vang lên một tiếng chim kêu xé ngang bầu trời, tốc độ của con chim kia quá nhanh, người bình thường không thể nào phản ứng kịp.
Mặc Sĩ Nghi vừa quay đầu lại đã nhìn thấy những móng vuốt có thể cào nát hộp sọ ở ngay trước mặt, không còn một đường sống nào, trừ khi buông tay.
Rơi thẳng xuống.
Con chim dùng một vuốt đánh vỡ núi đá, không bắt được gì nhưng cũng không bỏ cuộc, lao thẳng xuống.
Tốc độ nhanh như một cơn gió, nhưng lúc này, Mặc Sĩ Nghi đã rơi vào bên trong biển sương trắng.
Con chim dang rộng đôi cánh che trời, đột nhiên thay đổi phương hướng, bay thẳng lên không trung, chuyển hướng rất đột ngột, giống như chạy trối chết.
Mặc Sĩ Nghi rơi vào khe suối, chấn động lớn làm y mất ý thức, cuối cùng chỉ kịp nắm chặt ngọc bội trước ngực.
Khi tất cả bình ổn lại, hệ thống trong ngọc bội đang nín thở dõi theo mới thở phào, dù nó không cần thở.
“Oa, nguy hiểm quá, đây là cuộc sống của vai chính truyện nghịch tập tranh bá sao? Lúc nào cũng giãy giụa cạnh ranh giới sinh tử.”
Trình Mộc Quân nói: “Thật ra nguyên tác vẫn có chút logic, ở đây là nơi chôn cất hắc long, con chim kia tất nhiên không dám tới gần.”
Lúc này, dòng nước xiết đã cuốn Mặc Sĩ Nghi vào con sông ngầm dưới chân núi.
Qua bảy tám khúc cong, Mặc Sĩ Nghi bị đẩy lên bờ, mà ngất xỉu ở cách y không xa là Đào Ninh rơi xuống sớm hơn một chút.
“Đào Ninh mới không bình thường này, Mặc Sĩ Nghi luyện thuật rèn thể, ngã xuống tất nhiên không bị sao, nhưng Đào Ninh học võ chẳng ra gì, vậy mà cũng không bị thương?”
Hệ thống muốn giải thích: “Chắc là bởi vì bộ đồ cậu ta mặc? Có thể bảo vệ nội tạng không bị thương?”
Trình Mộc Quân khẽ cười: “Ha.”
“…. Tiểu Trúc Tử, cậu có chuyện gì thì nói thẳng đi, tôi chịu được.”
“Đào Ninh không bảo vệ đầu mình mà cũng không bị ngã thành tên ngốc à? Cũng không đúng, có lẽ là bởi vì cậu ta vốn đã rất ngốc, dù có ngã tới ngốc cũng không khác gì lúc bình thường lắm.”
Lúc này, Mặc Sĩ Nghi hơi động đậy, sau đó mở mắt.
Y cảm thấy cả cơ thể rất đau, có vẻ xương sườn đã bị gãy, tay trái cũng trật khớp.
Xung quanh tối om, giống như là bên trong khe núi.
Cũng may y đã luyện thuật rèn thể đến đỉnh cấp, mặc dù ở nơi tối tăm cũng có thể nhìn thấy đây là một dòng sông ngầm, bốn phía đều là vách đá.
Nơi nguy hiểm.
Mặc Sĩ Nghi ngồi dậy, nâng tay phải lên nắm lấy cánh tay trái, dùng sức bẻ, cánh tay trật khớp trở về vị trí cũ.
Trán y lấm tấm mồ hôi, trên mặt lại không có biểu cảm đặc biệt. Xử lý xong vết thương làm ảnh hưởng đến hoạt động, y cũng không quan tâm đến xương sườn đã gãy, dù sao đợi lát nữa là khỏi thôi, đau đớn cũng không ảnh hưởng gì.
Mặc Sĩ Nghi khẽ cau mày, tầm mắt chạm phải bóng người mơ hồ phía xa.
Y đứng dậy, “Ưm ——” xương sườn kháng nghị, Mặc Sĩ Nghi không để ý, vẫn đi qua.
Quả nhiên là Đào Ninh.
Y ngồi xổm xuống, đặt tay xuống dưới mũi cậu ta thăm dò, nét mặt càng thêm u ám.
Dù như vậy cũng không ngã chết sao?
Lúc này, hệ thống trong ngọc bội nóng nảy: “Tiểu Trúc Tử, cậu mau nghĩ cách ngăn cản y đi, tôi thấy y lại muốn giết Đào Ninh rồi kìa.”
Trình Mộc Quân lại khá bình tĩnh, “Không đâu, vừa rồi hẳn là Mặc Sĩ Nghi chỉ xúc động nhất thời, bây giờ chuyện đã qua, cân nhắc lợi hại…”
Còn chưa nói hết câu, Mặc Sĩ Nghi ở bên ngoài đã nâng tay, năm ngón khép lại, cắm thẳng vào ngực Đào Ninh, chuẩn bị bóp nát trái tim cậu ta.
“Đm!”
Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Trình Mộc Quân vung tay áo, mạnh mẽ kéo thần hồn Mặc Sĩ Nghi vào trong ngọc bội.
Bên ngoài, cơ thể Mặc Sĩ Nghi ngã ngửa xuống đất, ngón tay vẫn còn vết máu.
Trong ngọc bội, Mặc Sĩ Nghi vẻ mặt mờ mịt, giống như vẫn chưa hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này.
Mà Trình Mộc Quân thì chật vật ngồi dưới đất, thân hình trở nên trong suốt, chút linh khí mới bổ sung lại bị tiêu hao gần như không còn.
Mặc Sĩ Nghi chớp chớp mắt, xác nhận người trước mặt không phải ảo giác, nhưng Trình Mộc Quân lại không ổn lắm, thân hình như sắp hoà vào màn sương cuồn cuộn.
Không gian trong ngọc bội, giường tre, bàn ghế đá và các đồ dùng y đã nhìn thấy trước đây cũng không còn.
Y luống cuống, vội vàng nhào lên hỏi: “Trình tiền bối, Trình tiền bối ngài sao vậy?”
Trình Mộc Quân nhắm mắt lại, nắm cổ áo Mặc Sĩ Nghi kéo ra: “Ta còn chưa có chết đâu, không cần khóc tang.”
Bị ném sang một bên, Mặc Sĩ Nghi chớp mắt, thấy người Trình Mộc Quân dần ổn định lại mới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trình Mộc Quân trừng y, nói: “Còn hỏi ta làm sao? Không phải đều do là thằng nhóc ngươi làm hại?”
Mặc Sĩ Nghi sửng sốt, còn có một chút tủi thân: “Sao ta có thể hại tiền bối, đúng rồi, lần trước ngài nói khi gặp lại sẽ kiểm tra thuật rèn thể ta đã học…”
Trình Mộc Quân ngắt lời y: “Ngươi cảm thấy chỗ này của ta có gì khác lúc trước?”
Chuyện quan trọng bây giờ không phải thuật rèn thể, mà là diệt trừ sát ý của Mặc Sĩ Nghi đối với Đào Ninh. Tuy Trình Mộc Quân không biết tại sao đối phương đột nhiên không nhịn nổi sát tâm, nhưng cũng đã nghĩ kỹ biện pháp đối phó.
Đào Ninh không thể chết được, chết thì thế giới này sẽ hỏng, có thế nào đi nữa cũng phải đợi đến khi sửa thế giới xong rồi lại nói.
Hắn xác định rõ mục tiêu của minh.
Quả nhiên Mặc Sĩ Nghi không nói nữa, nhìn xung quanh rồi đáp: “Đồ dùng không còn nữa, hình như đám sương trắng đến gần hơn.”
“Ừm,” Trình Mộc Quân gật đầu: “Tình trạng trong ngọc bội liên hệ chặt chẽ với tình huống của ta, thần hồn ta càng mạnh thì phạm vi sử dụng không gian trong ngọc bội càng lớn. Trong nơi này còn ẩn giấu vô số thiên tài địa bảo ta từng lấy được, vô vàn công pháp và linh thảo linh dược khác nhau.”
Nhưng điều Mặc Sĩ Nghi chú ý lại là một điều khác: “Vậy, vậy nếu sương trắng hoàn toàn cắn nuốt nơi này thì sẽ thế nào?”
“Thần hồn của ta sẽ hoàn toàn biến mất.”
“Không được!” Mặc Sĩ Nghi siết chặt tay, hô lớn.
Trình Mộc Quân thở dài: “Vậy từ giờ ngươi đừng làm bậy nữa, đặc biệt là Đào Ninh kia không thể chết được.”
Mặc Sĩ Nghi nhíu mày, thấp giọng nói: “Ta căm ghét nó, tại sao không thể giết chết nó, chẳng lẽ, chẳng lẽ bởi vì nó đẹp hơn ta?”
Trình Mộc Quân bị chọc giận tới mức bật cười, không hiểu sao đối phương có thể suy nghĩ tào lao đến mức đó. Hắn không trả lời, mà nói thẳng lý do mình đã chuẩn bị sẵn:
“Bởi vì ngọc bội có máu của Đào Ninh, cậu ta xem như một nửa chủ nhân của khối ngọc bội, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tình trạng của ngọc bội.”
Cũng may lúc trước Đào Ninh nói dối như vậy, Trình Mộc Quân lấy ra dùng, cột tính mạng của mình và Đào Ninh lại cùng nhau.
Nói như vậy, có lẽ Mặc Sĩ Nghi sẽ không muốn giết Đào Ninh nữa.
Hệ thống điên cuồng vỗ tay: “Tiểu Trúc Tử, cậu quá tuyệt vời, ngăn cơn sóng dữ nha!”