Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế

Chương 6: Ngọn Lửa Mới Có Thể Dập Tắt Ngọn Lửa Cũ



“Cái người ngày thường nghiêm túc và cứng nhắc này khi cười lên lại rạng rỡ và ấm áp như gió xuân.”

– ———————————-

Tin bạn trai cũ về nước khiến Văn Địch lên cơn đau tim suốt đêm. Sau khi mở mắt và tìm lại ánh sáng, cậu quyết định mở lòng và buông tha cho bản thân. Con người không thể bám víu vào quá khứ mà phải nhìn về phía trước. Nếu hắn ta dám tìm tới thì cậu sẽ cho hắn ta một bạt tai, bù đắp nỗi tiếc nuối vì đã không trút giận vào năm đó.

Hơn nữa, cậu vẫn còn một bữa tiệc đang chờ. Nghĩ đến việc đó, cậu mỉm cười hài lòng trong lúc sắp xếp việc bảo vệ học bổng.

Trả cái USB đã mở show thay đồ, chính thức hẹn nhau đi ăn trưa còn hoành tráng hơn.

Sáng sớm thức dậy Văn Địch đã mượn Vu Tĩnh Di keo xịt tóc. Vì để lâu nên bình xịt đã hết hạn hơn nửa năm nhưng cả hai đều cho rằng vẫn còn xài được. Vãn Ðịch ở trong phòng tắm chải chuốt mười lăm phút, Vu Tĩnh Di ăn sáng, đọc sách rồi xuống lầu mua cuộn giấy về vẫn thấy cậu ở trong phòng tắm, liền đứng gõ cửa, nói với người đang soi mình trong gương: “Đừng có chỉnh nữa, chỉnh nữa cũng thế thôi.”

Văn Địch kín đáo phê bình thái độ của cô: “Điều tôi cần lúc này chính là sự động viên.”

Vu Tĩnh Di chỉ vào cửa sổ: “Ông nghe đi, bên ngoài gió lớn, ông còn đi xe đạp, cho dù dùng keo 502 cũng phí công.”

Văn Địch cầm điện thoại mở dự báo thời tiết, tức giận nói: “Cảnh báo hôm nay là màu cam hả?”

Vu Tĩnh Di lắc đầu bước đi, lấy một miếng sô cô la từ trong tủ lạnh, quay trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, tiếp tục giằng co với buổi ôn bài thi viết dành cho công chức.

Văn Địch buông tay, nhìn quanh, tự ám thị: Gió Bắc Kinh ủng hộ cậu, cậu sẽ có một kiểu tóc đẹp.

Lòng ôm may mắn, cậu đạp xe tới cửa Thanh Phân Viên, bước lên bậc thang, tiện đường liếc tấm kính ở tầng một, lập tức ngừng thở. Tóc mái dựng thẳng, đỉnh đầu như tổ quạ, không thể thấy được tình cảnh thảm khốc sau gáy nhưng cũng không cần lạc quan về nó. Keo xịt tóc buổi sáng phản tác dụng, lúc này cũng chẳng thể đảo ngược thời gian. Văn Địch tính giơ tay chỉnh lại, nhìn thời gian thì thấy sắp muộn rồi, đành phải nhắm mắt đi vào căn tin.

Lúc này đã là buổi trưa, tiết thứ tư buổi sáng đã kết thúc. Tầng một và tầng hai chật kín người, nơi nơi đều là sinh viên bê khay đi tìm chỗ ngồi. Nhà ăn nhân viên ở tầng ba lại thưa thớt người. Văn Địch liếc mắt đã tìm được thầy ở gần cửa. Vì để che giấu dáng vẻ không chỉnh tề của mình, cậu chào bằng một giọng vui vẻ quá trớn: “Chào buổi trưa thưa thầy!”

Biên Thành nhìn cái đầu trông như một tác phẩm nghệ thuật trừu tượng của cậu, không bình phẩm gì cũng không đáp lại lời chào của cậu, đứng dậy đi về phía cửa sổ: “Lấy đồ ăn đi.”

Văn Địch chọn vài món chay dòm cũng được, đoan trang cầm khay đi về phía cửa sổ, ngồi xuống, cố gắng dùng phong thái bù đắp cho kiểu tóc.

Bình thường thì cậu ăn như hổ đói, tướng ăn cực kỳ xấu — đây là thói quen hình thành từ năm cấp ba, thời gian ăn trưa quá ngắn, lại có mấy bài kiểm tra toán nhỏ buộc học sinh phải vứt đi phép lịch sự khi ăn — nhưng hôm nay ăn chậm nhai kỹ, một cọng đậu đũa nhai ba lần. Bữa cơm này chỉ có một lần duy nhất, không ăn hai tiếng thì sao xứng với những tháng ngày đau đớn sầu lo của cậu?

Tham Khảo Thêm:  Chương 572: Nếu người muốn sờ, cô có thể cho phép (4)

Để bữa tiệc không trở nên gượng gạo, trước đó cậu đã cố tình gửi một bảng câu hỏi cho Tưởng Nam Trạch. Bộ câu hỏi bao gồm tất cả các khía cạnh của Princeton, từ những tin đồn thú vị trong trường cho tới câu chuyện của danh nhân, truyền thống của trường, đoạn kết còn có một câu hỏi mở: Hồi ức đẹp nhất của ông khi còn học ở Princeton là gì? Tưởng Nam Trạch chửi cậu một buổi, nhưng vẫn điền vào bảng câu hỏi.

Tài liệu đầy đủ, mọi chuyện sẵn sàng, cậu tin rằng lần gặp mặt này chắc chắn sẽ để lại ấn tượng tốt.

Cậu nhớ lại câu trả lời của Tưởng Nam Trạch, chủ động gợi mở đề tài: “Thầy từng thực hiện phép tính nào về đại bàng vàng chưa?”

“Rồi.”

“Em nghe nói ở đó còn có lớp dạy về Audrey Hepburn[1]?”

“Ừ.”

“Thầy có chơi cho đội Princeton Tigers[2] không?”

“Không.”

Khi người đang nói chuyện với bạn chỉ nói một từ thì cuộc đối thoại sẽ giống như khẩu súng máy, nhanh chóng trôi qua. Trong hai phút Văn Địch đã hỏi xong mọi thứ, bất lực không còn câu hỏi nào, chỉ có thể vừa hành hạ đậu đũa vừa vắt óc tìm chủ đề nói chuyện.

Biên Thành nhìn cậu, lần đầu tiên mở miệng, dường như muốn nói gì đó. Đây là lần đầu tiên thầy chủ động mở miệng vàng miệng ngọc, Văn Địch thẳng lưng, giống như lớp trưởng giơ tay được giáo viên gọi phát biểu trong giờ học.

Sau đó Biên Thành hỏi: “Cậu bị đau răng hả?”

Văn Địch bỏ cọng đậu đũa cắn dở xuống, xấu hổ: “Không, em có thói quen nhai kỹ thôi.”

Biên Thành gật đầu, uống một hớp nước, lại bắt đầu một vòng im lặng mới.

Không được, vất vả lắm mới hẹn được bữa cơm, sao có thể để không khí ngượng ngùng này tiếp diễn được? Văn Địch quyết tâm dùng sức một người gánh bàn tiệc như bàn thờ này: “Lúc rảnh thầy sẽ làm gì?”

“Nghe nhạc.”

“Thầy không vận động ạ?”

“Có leo núi.”

“Ồ…” Trong đầu Văn Địch hiện ra đường cong bắp tay anh, quên khuấy việc giữ hình tượng, tay chống má, miệng ngậm ống hút. Đầu kia của ống hút không c,ắm vào ly coca mà lơ lửng bên ngày, nửa ngày hút không khí. “Em tưởng bình thường các giảng viên rất bận.” Lưu già thường xuyên giao việc cho cậu nhưng bản thân ông ta cũng bận tới mức chân không chạm đất, dù sao thì chút tiền lương của giảng viên Văn học không đủ sống ở Bắc Kinh, ông ta phải dựa vào nghề tay trái mới có thể sống an ổn.

“Lúc vận động đại não sẽ được thư giãn, dễ có cảm hứng.” Biên Thành nói.

“Thầy cũng chơi bóng đá, bóng rổ hay gì đó à?”

“Không,” Biên Thành nói, “Tôi thích thể thao một người.”

Cũng đúng, Văn Địch nghĩ, nhìn thầy không giống tuýp người của tập thể. Nếu trong đội bóng có cá thể xuất sắc hơn người thì các thành viên trong đội chắc sẽ bị rối loạn nhịp tim, “Thầy còn sở thích nào khác không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Biên Thành nói: “Nghe nhạc cũng có tác dụng thư giãn đầu óc.”

“Thầy thích thể loại gì?”

“Nhạc cổ điển.”

Chắc chắn là tinh thông nhạc lý, Văn Địch nghĩ, kiểu người như thầy coi sở thích cũng như học thuật, đi sâu vào chi tiết là thói quen của họ.

Biên Thành nhìn cậu chăm chú nhưng lại như thông qua cậu dõi về phương trời xa xăm nào đó. “Cậu…” Anh mở miệng.

“Vâng?” Văn Địch tỉnh táo, chờ những lời còn lại của anh.

“Tên tiếng anh của cậu là gì?” Biên Thành nói: “Cậu là nghiên cứu sinh khoa Ngoại ngữ, chắc có tên Anh đúng không?”

Suy luận này rất có lý, nhưng đối với sinh viên mới gặp lần đầu lại hỏi về tên tiếng Anh của họ? Cái này cũng dị ghê.

“Samuel,” Văn Địch trả lời, “Bạn cùng lớp gọi em là Sam.”

Biên Thành lại lộ ra cái ánh mắt đó, nghiên cứu, phân tích hồi lâu cũng không ra kết quả. Sau khi hỏi tên tiếng Anh, anh lại tập trung ăn, mãi đến khi đặt đĩa đồ ăn vào cửa sổ tái chế cũng không nói thêm tiếng nào.

Là một người hướng ngoại của khoa Ngoại ngữ, Văn Địch đã phát điên.

Khi rời khỏi căn tin, cuối cùng Biên Thành cũng mở miệng. Văn Địch đợi rất lâu mới đợi được ba chữ: “Ăn no chưa?”

Văn Địch: “Rồi.”

Biên Thành gật đầu, như thể tự nhận bản thân đã thực hiện được lời hứa. Văn Địch cau mày, cậu không có lý do gì để hẹn anh thêm lần nữa, chỉ có thể vô duyên với người thầm thương của mình ở đây.

Cậu tìm đi tìm lại trong đầu nhưng không thể tìm ra được lý do cho lần gặp tiếp theo. Cậu có chút thất vọng, ôm tay, ngơ ngác nhìn về phía trước, giống như chúc sóc bị cướp mất quả thông.

Khi cậu ngẩng đầu lên liền phát hiện Biên Thành đang nhìn mình, gương mặt lộ ra ý cười nhẹ.

Văn Địch chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười của người thầy dạy Toán này. Trong lớp, thầy nghiêm túc như đi hành hương, nghênh đón ánh sáng trí tuệ của toán học. Ăn uống cũng nề nếp, như thể chỉ để thỏa mãn nhu cầu s.inh lý, có thể hủy diệt sự tự tin của bất kỳ đầu bếp nào.

Nụ cười này giống như tia nắng ban mai phá vỡ đêm tối. Khóe mắt anh hơi nhếch lên, ánh mắt dịu dàng, hai bên má có nếp nhăn. Cái người ngày thường nghiêm túc và cứng nhắc này khi cười lên lại rạng rỡ và ấm áp như gió xuân.

“Tạm biệt,” anh nói, “chúc cậu học hành may mắn.”

Câu nói này khiến Văn Địch kích động đến tận tối. Bước đi xiêu vẹo giữa cơn gió lớn, cười tủm tỉm, bước lên cầu thang, cười tủm tỉm, quét nhà, cười hạnh phúc với cây chổi. Lúc Vu Tĩnh Di đi làm về liền bị bệnh nhân mắc chứng rối loạn cơ mặt này dọa xém bay màu.

“Chao ôi,” Văn Địch nói với kính cửa sổ, “Thầy quả là một người tốt.”

Vu Tĩnh Di nhìn thời gian, quyết định dành ra mười lăm phút cho tình yêu của bạn thân mình, dù sao trước đó cô cũng bảo cậu báo cáo lại tình hình, hơn nữa dòm cậu cũng đang không được bình thường lắm: “Kể chi tiết.”

Cô còn chưa kịp ngồi xuống, Văn Địch đã nói không ngừng về chuyện đã xảy ra. Bữa cơm mới được có mấy phút mà cô đã được nghe một thiên sử thi rúng động tâm hồn. Sau khi Vu Tĩnh Di nghe xong liền lộ ra biểu cảm nửa bối rối nửa thương hại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 160

“Ông đúng là một người cực đoan,” Vu Tĩnh Di nói. “Khi ông thích một ai đó là ông cho người ta thêm 800 bộ lọc. Khi ông không thích ai đó thì người ta cũng chỉ là người chết trong mắt ông. Ông phải học cách cân bằng.”

“Ý bà là sao?” Văn Địch đứng dậy.

“Tôi nghe xong bữa cơm của ông là tôi chỉ muốn đào hố chui xuống tâm trái đất.” Vu Tĩnh Di nói, “Ông là đứa duy nhất líu lo ríu rít, người ta có phản ứng lại không?”

“Thầy ấy hỏi tên tiếng Anh của tôi.”

“Người ta thấy ông đáng thương, miễn cưỡng tìm chủ đề,” Vu Tĩnh Di nói, “Giống như lúc ăn tết người lớn hỏi bình thường ông hay làm gì thôi.”

“Thầy ấy chỉ hơn tôi ba tuổi thôi.”

“Chắc gì tuổi tâm lý người ta cũng vậy.”

Văn Địch trừng cô.

Vu Tĩnh Di thở dài, sau mấy tháng yêu thầm vất vả lắm mới có tiến triển, cũng không thể đả kích quá mạnh: “Thế cũng tốt rồi, tự biên tự diễn thì sao, đó cũng được tính là một buổi hẹn hò rồi.”

Văn Địch vẫn đang hồi tưởng về nụ cười đó: “Nếu nói thêm được vài câu nữa thì tốt hơn rồi…”

Vu Tĩnh Di đứng dậy trở về phòng, để cậu một mình ở bàn ăn thở ngắn than dài. Sau khi quét nhà, cậu ra ban công lấy quần áo.

Văn Địch và đàn anh là người thuê, không có quyền sửa ban công nên không được bịt kín cửa sổ. Bắc Kinh rất nhiều bụi, cách hai ngày phải quét dọn một lần. Thỉnh thoảng nếu lười thì sẽ tích được một lớp bụi mỏng như bây giờ.

Vừa mở cửa ban công, Văn Địch cười khổ. Gió hôm nay rất mạnh, cậu cũng lười dùng kẹp, vài cái quần cái áo bị thổi rớt xuống đất, lại phải giặt lại. Cậu vừa nhặt đồ vừa nghiến răng hít một hơi. Giờ này không thể giặt quần áo được, ảnh hưởng tới giấc ngủ của Vu Tĩnh Di, nhưng để tới mai thì vết bẩn trên quần áo như miếng xương cá mắc trong cổ họng cậu.

Cậu lật quần áo trên tay, kiểm tra mức độ bẩn thì đột nhiên phát hiện có điều bất thường.

Hình như có thứ không phải của cậu.

Kích thước 190, kiểu dáng này cũng không phải của Vu Tĩnh Di.

Cậu tính toán hướng gió một hồi, bỗng thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Đừng nói đây là đồ của hàng xóm bị thổi sang đây nhé?

Cậu đứng dậy và nhìn về phía ban công bên cạnh. Hình như có vài cái móc trống trên giá phơi quần áo…

Tâm trạng vui vẻ được tích góp từ buổi trưa bỗng hóa thành bọt nước. Xui vãi, Văn Địch nghĩ, ngày vui mà còn phải nói chuyện với tên đó.

Cậu về phòng, bật điện thoại, mở acc phụ, gỡ block đối phương, chụp ảnh quần áo rồi gửi qua: [Của cậu hả? Gió thổi sang ban công tôi.]

Hàng xóm phản hồi nhanh bất ngờ: [Đúng rồi.]

Bình thường nói lý không nghe, nhưng nhận lại của rơi thì rất tích cực. Văn Địch vừa định gửi [Vậy tôi ném lại sang ban công cậu.], đối phương đã gửi [Tôi qua lấy.]

Văn Địch giật mình đứng dậy. Người này muốn làm gì?

Cậu chưa kịp phản ứng thì chuông cửa đã vang lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.