*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần này nó không nói sai ngữ pháp, lời nói cũng trôi chảy, nhưng nói đến chỗ quan trọng thì đột nhiên kẹt lại
Vì không nhớ nổi từ đó nên nó suy nghĩ một lúc lâu
Sau đó Quả gia mới giậm chân chim, tức giận nói: “Quả gia nhớ ra rồi, Quả gia chỉ suy đoán hợp lý mà thôi!” Lạc Tử Dạ nghe tiếng nói ngoài cửa, ánh mắt cũng sắp không còn tiêu cự
Bây giờ cả một con chim cũng biết suy đoán hợp lý nữa sao? Hơn nữa, suy đoán xong còn vu oan luôn cho nàng? Nàng im lặng liếc Phượng Vô Trù một cái, hỏi: “Không phải người ta nói sau khi lập quốc thì động vật không thể thành tinh sao?” Nhiếp chính vương điện hạ ngẩn ra.
Hắn chưa từng nghe thấy những lời3này nên sau khi Lạc Tử Dạ hỏi xong, hắn cũng không trả lời mà chỉ im lặng, đôi mắt lạnh lẽo, trầm lắng vẫn quan sát nàng
Giờ phút này vạt áo nàng hơi xộc xệch, có thể nhìn thấy xương quai xanh và da thịt trắng nõn
Nhìn theo ánh mắt của hắn, Lạc Tử Dạ lập tức kéo lại quần áo, che kín toàn thân.
Nhưng nàng vừa che lại, hắn lại giằng ra! Nàng lại che, hắn lại giằng, đôi mắt lạnh lùng liếc nàng một cái đẩy cảnh cáo
Ánh mắt đó như muốn nói, nếu nàng còn tiếp tục như vậy, hắn sẽ xé hết quần áo nàng
Vì vậy Lạc Tử Dạ cũng không thèm giằng co nữa, nhưng gương mặt lại giống như sắp rơi nước mắt
Phượng Vô Trù là một kẻ thích cởi truồng, nhưng nàng0thì đâu có thế!
Con me no!
Trong lòng nàng như vỡ ra, Nhiếp chính vương điện hạ bỗng nói: “Ngày mai Lạc Túc Phong muốn gặp ngươi, mục đích chắc chắn không đơn giản
Nếu Cô đoán không sai, có lẽ ông ta định lấy số binh khí kia của ngươi
Sáng mai, Cô đi cùng ngươi nhé?” Hắn ở đó, Lạc Túc Phong có nhiều mánh khóe hơn cũng không làm gì được.
Hắn vừa nói ra, Lạc Tử Dạ đã nhướng mày nhìn hắn, cười nói: “Đây chính là điều gia muốn! Cũng chỉ là một lô vũ khí mà thôi, cho ông ta cũng không sao
Gia cũng đã nói sẽ lấy lại Thiên Tử lệnh cho ngươi, ngày mai mang một lô vũ khí tới ra điều kiện với ông ta, không phải là ổn rồi sao?”
Nàng vừa nói xong, hắn5hơi nhíu mày, giọng nói quyến rũ cũng trầm xuống: “Ngươi định dùng thứ đó để đổi với Lạc Túc Phong?”
Mặc dù hắn cũng không biết cấu tạo bên trong của số súng ống đó và cũng hơi tò mò nàng làm sao có được thứ kia
Nhưng nếu đó là vũ khí bí mật của Lạc Tử Dạ, mà nàng cũng không có ý định nói cho hắn biết thì hắn cũng không hỏi
Nhưng hắn biết thứ đó quan trọng với Lạc Tử Dạ thế nào
Chỉ vì một lô vũ khí đó mà nàng đã phải dành rất nhiều thời gian và công sức
Chỉ riêng việc để có tiền chế tạo vũ khí mà nàng cũng đã nhượng bộ hắn không ít
Vì vậy, hắn hiểu sự quan trọng của những thứ đó với nàng.
Lần này, sau khi suy nghĩ kỹ4lưỡng, hắn cũng không muốn nàng dùng những thứ đó đổi lại Thiên Tử lệnh.
Hắn muốn lấy lại Thiên Tử lệnh thì có rất nhiều cách, hoàn toàn không cần nàng phải hy sinh nhiều như vậy
Hắn còn đang nghĩ như vậy thì thấy hai đầu lông mày nàng nâng lên ý cười, mở miệng nói: “Ngươi yên tâm, đời này gia chưa từng ăn thiết của ai đâu! Chờ xem đi, xem xem phụ hoàng có thể tính kế gia, nuốt lấy đồ của gia hay là gia khiến ông ta im lặng mà chịu thiệt!”
Nàng vừa nói xong, trên mặt cũng có thêm nụ cười, đó là ánh sáng của sự tự tin
Điều đó cũng khiến hắn đột nhiên động lòng.
Hẳn định vồ lấy môi nàng làm loạn, thân mật một chút thì Lạc Tử Dạ đột nhiên9quay đầu nhìn hắn
Nhìn dáng vẻ hoàn mỹ tràn trề sinh lực và hai cánh tay chắn bên hông tràn đầy sức lực khiến nàng đột nhiên bực bội
Tên khốn này cởi đồ như vậy dụ dỗ nàng, vậy mà không để nàng sờ, còn nói sờ là phải chịu trách nhiệm?
Mẹ nó, sờ là phải chịu trách nhiệm, vậy nếu cắn chắc không phải chịu đâu nhỉ?
Nàng nghĩ vậy bèn nghiêng đầu cắn một cái vào bả vai hắn! Nàng cắn cũng không đau lắm, có lẽ hắn không phản ứng
Nhưng mà không ngờ được là nàng vừa cắn xuống, đôi mắt ma quỷ của hắn đột nhiên bùng cháy, ngọn lửa đang rực cháy trong đôi mắt càng điên cuồng hơn lúc nãy
Hắn đưa tay cởi quần áo nàng rồi vươn lên véo nịt ngực của nàng!
Lạc Tử Dạ bỗng chốc điên lên: “Con mẹ nó!”