Tề Đại Khí lấy điện thoại của mình ra, vô thức mở danh bạ, tìm được số điện thoại của “ông Khánh”.
Ông ta có thể đi được đến hôm nay, không thể không tính đến công lao của ông Khánh.
Nếu ông ấy có thể ra tay thì chắc là chuyện này sẽ có được chuyển biến tốt?
Tề Đại Khí rất sợ hãi. Lúc ông định gọi điện thoại đi, thì lý trí lại bảo ông buông điện thoại xuống.
Không thể gọi!
Mối quan hệ giữa ông ta và ông Khánh tuyệt đối không so được với mối quan hệ giữa ông Khánh và Long Tôn.
Nếu ông ta báo tin tức lên, thì chắc là ông Khánh sẽ đi báo với Long Tôn ngay.
Khi ấy…
Tê Đại Khí không nhịn được mà rùng mình.
Không bàn đến chuyện Long Tôn có trừng phạt mình hay không, chỉ nói đến sau chuyện lần này, tâm huyết nhiều năm qua của nhà họ Tề đều sẽ phải đổ sông đổ biển.
Chờ thêm chút nữa, chờ đến hiện trường để xem tình huống ra sao rồi lại nói.
Tê Đại Khí nghĩ đến đây thì bỏ điện thoại xuống, nằm xui lơ trên ghế sau trong xe.
Thời tiết tháng bảy nóng nực, cho dù Tề Đại Khí đang ngồi trong chiếc xe triệu đô Mercedes-Benz được bật điều hòa thì cũng không cản nổi mồ hôi tuôn như mưa từ trên người ông ta.
Cùng lúc đó, trong khách sạn Hoa Nam, Triệu Lâm buông Tề Nguyên ra.
Tê Nguyên vẫn luôn bị nắm tóc để đánh, rốt cuộc cũng có thể thở phào.
Lúc anh ta đang định nằm trên sô pha cho khỏe lại một chút thì lại bị Triệu Lâm nắm tóc, ném mạnh anh ta xuống mặt đất.
Tê Nguyên lảo đảo ngã xuống đất, nhìn về phía Triệu Lâm với ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
“Anh…” Tê Nguyên nằm trên mặt đất, định nói vài câu uy hiếp, chỉ là mới vừa
thốt ra một chữ thì đã thấy ánh mắt lạnh lẽo chất chứa lửa giận của Triệu Lâm nhìn qua.
Trong phút chốc, Tê Nguyên chỉ cảm thấy mình giống như bị một con thú hoang đói khát theo dõi.
Những lời vốn định nói chạy hết vào trong họng.
“Anh… anh không chạy hả? Người nhà họ Tề sắp đến rồi!” Đầu trọc không nhịn được, chủ động hỏi.
Anh ta có loại cảm giác là Triệu Lâm đang định cá chết lưới rách.
Nếu hôm nay nhà họ Tề không cho anh ta một cách nói thì chắc là bọn họ không thể còn sống đi ra khỏi căn phòng này.
Nghĩ đến đây, trong lòng đầu trọc tràn đầy hối hận và sợ hãi. Vì sao anh ta lại đi trêu chọc một kẻ điên như vậy chứ?
“Tôi đang đợi bọn họ.”
Triệu Lâm nghiến răng nghiến lợi mà nói ra những lời này. ngôn tình ngược
Vẫn là câu nói kia!
Hoặc là nhà họ Tề cho anh một cách nói rõ ràng.
Hoặc là anh cho nhà họ Tê một cách nói rõ ràng.
Nếu không thì chuyện này vĩnh viễn sẽ không có kết cục yên bình.
Anh không thể chấp nhận được chuyện khi mình đang ngủ hoặc đang làm việc còn phải lo lắng mẹ mình có thể gặp được nguy hiểm hay không.
Thay vì ngày ngày lo sợ, không bằng giải quyết cho xong trong một lần.
Trong phòng rơi vào yên lặng.
Triệu Lâm không dám làm càn. Đầu trọc và đám biết võ ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Nếu đổi lại là người khác nói như vậy thì bọn họ sẽ cùng nhau cười nhạo, cảm thấy đối phương đã điên rồi.
Nhưng mà đây là Triệu Lâm, bọn họ đã cảm nhận được sự quyết đoán khi ra
†ay của Triệu Lâm, bọn họ thật sự hiểu được rằng…
Triệu Lâm không nói đùa. Triệu Lâm thật sự nghĩ như vậy. Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Tê Nguyên, đầu trọc và đám người biết võ đều cảm thấy thời gian trôi cực kì
Lúc mọi người đang im lặng, một tiếng cạch vang lên.
Ngay sau đó, tay nắm cửa như là bị người ta dùng sức bẻ ra. Răng rắc!
Cửa phòng từ từ mở ra.
Vài tên vệ sĩ mặc đồ đen cùng nhau đi vào trong phòng.
Tê Nguyên thấy đám vệ sĩ quen mắt và người đang đi cuối cùng thì suýt nữa khóc òa lên.
Tới rồi! Cuối cùng cũng tới rồi! “Bố… cứu con!” Tê Nguyên nức nở cầu cứu.
Chỉ có một tiếng ngắn ngủi mà đã gây ra tổn thương rất lớn cho anh ta, dù là về thân thể hay là về linh hồn.
Tề Đại Khí đi ở cuối cùng. Lúc ông ta đi vào phòng 302, ông ta thấy Tê Nguyên bị đánh thành đầu lợn nằm trên mặt đất, tên đầu trọc run bần bật quỳ trên mặt đất, còn có cả đám người biết võ tụ lại một đống không dám nhúc nhích.