Nghe thấy Trần Quả nói thế, Cố Ngôn Hi vội lắc đầu.
“Không được đâu, cái thứ này nhìn ghê thế, sao mà ăn được chứ?”
Hứa Mộc Tình cười nói: “Có khi thật sự ăn được thì sao, chúng ta cứ thử xem?”
Tuy là hình thù của nó nhìn rất ghê.
Mà nó lại còn rất to nữa, bình thường con gái mà nhìn thấy nó chắc chắn sẽ sợ hãi bỏ chạy.
Nhưng vừa nãy Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi mò mẫm hơn nửa tiếng ngoài biển, không chịu nổi ánh mặt trời gay gắt như vậy.
Với những cô gái thích làm đẹp thì ánh nắng là kẻ thù lớn nhất.
Hai người không muốn ra biển mò mẫm nữa đâu.
Nếu không đến lúc lên bờ sẽ đen như than mất.
Ba cô gái bàn bạc, sau đó bắt tay vào chuẩn bị đồ.
Trần Quả tìm được một cành cây to ở rừng cây bên cạnh.
Còn Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi thì khiêng một đống đá lại.
Hứa Mộc Tình bắt đầu chỉ đạo.
Cô bảo Cố Ngôn Hi chạy đến bên kia cây dừa, bên chân hai người đặt hai hòn đá.
Rồi nói với Trần Quả: “Trần Quả, chị và Ngôn Hi giúp em”.
“Nhưng em vẫn là người bỏ sức chính đấy”.
“Chờ bọn chị xua con này từ trên cây xuống
“Đến lúc đó em lao lên cho nó một gậy nhé”.
Trần Quả tuy là gật đầu nhưng thực ra trong mắt cô vẫn hơi sợ hãi.
Mặc dù dưới sự dãy dỗ của Lý Phong, thực lực của cô ấy đã mạnh lên không ít.
Nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô bé chưa đến hai mươi.
Nếu để cô đánh nhau với mấy chục gã to con hung ác thì cô chả thèm nhăn mày lấy một cái.
Nhưng giờ đối mặt với một con vật hình thù đáng sợ như thế, theo bản năng cô vẫn hơi sợ hãi.
“Được, thế chúng ta bắt đầu thôi”.
Hứa Mộc Tình cầm lên một hòn đá, đứng từ xa ném qua.
Nhưng cách cây dừa ít nhất mười mét hòn đá đã rơi xuống đất rồi.
Cố Ngôn Hi đứng đối diện cười nói: “Tình này, cậu ném chuẩn chút được không?”
Nụ cười cửa Hứa Mộc Tình méo xệch, cô nhặt một viên đá khác từ dưới đất lên.
“Bình thường tớ thấy chồng tớ cầm đá ném bách phát bách trúng mà”.
“Không ngờ đến lượt tớ thì khó như vậy”.
Nói xong, cô lại cầm viên đá ném về phía con vật.
Cuối cùng, hòn đá bằng nắm tay cũng đập trúng đầu nó.
Có lần đầu tiên thì những lần sau chính xác hơn nhiều.
Chờ Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đập con đấy từ trên cây dừa rơi xuống thì đến lượt Trần Quả ra tay rồi.
Trần Quả hơi hồi hộp.
Nhưng cô ấy lại không thể nói với Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.
Thế là hai tay cầm chặt lấy cái gậy, đánh lén nó từ đằng sau.
“Rầm!”
Cái gậy gỗ trong tay nện mạnh xuống đất.
Một gậy này đập lún nền đất thành một cái hố to.
Trong phút chốc cát đá bay tứ tung.
Nhưng vì trong lòng cô ấy hơi sợ hãi.
Nên gậy này không đập trúng đầu con vật.
Mà còn chọc tức con vật nhìn có vẻ hiền lành này nữa.
Nó đột nhiên giơ cái càng to đùng lên, kẹp về phía Trần Quả.
“Á aaaaa!”
Trong lòng Trần Quả vốn đang sợ hãi.
Lúc nhìn thấy cái thứ này giơ càng định kẹp mình.
Cô ấy hét to một tiếng xoay người bỏ chạy.
Nhìn y như một cô nhóc bình thường, làm gì còn chút dáng vẻ nào của cao thủ đâu.
Nhìn bình thường Trần Quả cool ngầu là thế mà giờ giống như cô bé nhà hàng xóm vậy.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi chết đứng người.
Cũng vì hai cô sững sờ khiến con vật dài ít nhất một mét này vung càng đuổi cả ba người chạy tán loạn.
Lúc này trên bãi biển xuất hiện một hình ảnh cực kì hài hước.
Một loài giáp xác bò chậm chạp, hình thù nhìn vừa giống con nhện vừa giống con cua.
Loài vật rất hiếm này đang giơ hai cái càng to đùng của nó đuổi theo ba cô gái xinh như tiên đang độ xuân xanh mơn mởn.
Trên bờ cát thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng hét chói tai của ba người.
Đang chạy trốn Hứa Mộc Tình chợt nghĩ ra.
Cô vội vàng giơ tay chỉ vào hướng rừng cây gần đó hét to: “Chồng ơi, mau đến giúp em”.
Hứa Mộc Tình hét thế làm Trần Quả đứng sững lại.
Suy cho cùng thì Lý Phong coi như là thầy của Trần Quả.
Tất cả những gì cô có là Lý Phong cho cô.
Trần Quả là học trò, có tình cảm rất sâu nặng với Lý Phong.
Mà cô cũng không muốn anh nhìn thấy một mặt yếu ớt này của cô.
Thế là Trần Quả vốn đang bỏ chạy đột nhiên nhặt lên một viên đá dưới đất.
Sau đó cô ấy bật lên, xoay người một vòng ba trăm sáu mươi độ trên không trung, ném viên đá trong tay ra ngoài, viên đá lao vun vút trong không khí.
Nó mang theo sức mạnh to lớn đập thẳng vào đầu con vật này.
“Bốp!”.
||||| Truyện đề cử: Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn |||||
Cái vỏ ngoài rắn chắc của nó bị Trần Quả dùng một viên đá nhỏ đập vỡ.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Cố Ngôn Hi giơ ngón cái lên với Hứa Mộc Tình nói: “Tình à, cậu thông minh thật đấy”.
“May mà có cậu, nếu không ba người chúng ta sẽ bị cái thứ này đuổi chạy khắp nơi mất”.
Sau đó cả ba người rón rén lại gần.
Tuy là nó đã chết, nằm im trên đất không động đậy.
Nhưng hình thù của nó đúng là khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Ba người dùng dây trói nó lại.
Chờ đến lúc buộc lại thật chắc mới thấy yên tâm.
Cố Ngôn Hi hỏi Hứa Mộc Tình: “Ăn nó kiểu gì đây?”
Hứa Mộc Tình nhìn con vật bị trói chặt như cái bánh tét nói.
“Sao càng nhìn càng thấy nó giống con cua nhỉ?”
Nếu nó là cua thì cứ làm như bình thường làm cua ý”.
Thấy Hứa Mộc Tình nói vậy, Trần Quả và Cố Ngôn Hi gật đầu lia lịa.
Nhưng rất nhanh có khó khăn đè lên đầu các cô.
Nhóm lửa!
Trải nghiệm cuộc sống sinh tồn trong tự nhiên là một trở ngại lớn.
Cuộc sống bình thường có thể dùng bật lửa hoặc diêm để nhóm lửa.
Nhưng giờ đây khó mà nhóm được lửa khi không có gì trong tay.
Cố Ngôn Hi vỗ ngực nói với Hứa Mộc Tình.
“Yên tâm đi, chuyện nhóm lửa cứ để tớ lo”.
“Bình thường tớ hay xem TV”.
“Thực ra nhóm lửa dễ ẹc”.
Thấy Cố Ngôn Hi tự tin đầy mình, Hứa Mộc Tình mỉm cười.
Các cô đã nghĩ đến cảnh Lý Phong trở về, nhìn thấy món ăn thơm ngào ngạt này, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên.
.